Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi
Tài Lai Lai16-09-2025 23:33:30
Một lúc sau, Phó Nhạc Dương lại lò dò sang xin đồ ăn vặt, hết kẹo gạo, socola, lại đến khô bò và chân gà cay.
Gương mặt Thương Hoằng Uyên càng ngày càng u ám.
Tiết Linh tranh thủ liếc nhìn anh, thấy anh không vui thì không dám than mệt, chỉ lẳng lặng bóp cò liên tục.
Đến khi cô thấy có người xuất hiện trong toà nhà đối diện, liền lấy ống ngắm phóng đại ra xem, cảm giác hơi quen mắt.
"Hình như là mấy tên bảo vệ ở Phương Phương Viên."
Thương Hoằng Uyên bước tới, cầm ống ngắm trong tay cô.
"Là bọn chúng. Cô tưởng đám xác sống dưới kia tự nhiên xuất hiện à?"
Phó Nhạc Dương cũng lại gần: "Em thấy rồi, tụi nó mang gà đến đây rồi giết ngay cửa, máu bắn tung toé."
Tiết Linh sửng sốt.
Cô chẳng hay biết gì.
May là còn có hai người này ở đây, nếu không chắc cô chết lúc nào cũng không biết.
Nghĩ tới đó, cô bỗng thấy bực.
"Hay là... thử bắn nó một phát đi?"
Thương Hoằng Uyên nghiêng đầu, bất ngờ ghé sát tai cô, giọng trầm thấp vang bên cạnh như gió thoảng: "Muốn thử thì ngắm cho chuẩn."
Tiết Linh rất ngoan ngoãn nghe lời.
Tận thế rồi mà, sao có thể tránh khỏi giết người.
Cô gác súng, lắp kính ngắm, nhắm thẳng vào đầu kẻ đang lộ mặt trong toà nhà đối diện.
Ai từng chơi game bắn súng đều biết, ngắm bắn lúc hồi hộp thì ống ngắm sẽ lắc nhẹ theo hơi thở và nhịp tim.
Lúc này Tiết Linh có cảm giác như đang chơi game, nhưng đối phương không phải xác sống mà là người thật.
Hắn ta đang cãi nhau với đồng bọn, liên tục la hét khua khoắng tay chân.
Ngón tay cô bóp cò rồi lại buông lỏng, không dám ra tay dứt khoát.
Hơi thở của Thương Hoằng Uyên vẫn phả lên vành tai cô, khiến cô thấy hơi ngứa ngáy. Vừa nhích người né một chút thì cô bất ngờ siết cò.
Đoàng!
Viên đạn bay thẳng qua khoảng không, bắn nát đầu đối phương.
Tiết Linh hít một hơi thật sâu, thả tay khỏi cò súng.
Thương Hoằng Uyên đứng thẳng dậy, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như cũ: "Ngắm tốt đấy."
Phó Nhạc Dương như một chú cún tăng động: "Oa! Cô hạ được một tên rồi! Vậy tên còn lại để tôi nha!"
Nói xong hắn cầm súng chạy đi, chưa đầy một phút sau tiếng súng đã vang lên lần nữa.
Tiết Linh đặt súng xuống, ánh mắt sáng rực như hồ nước dưới nắng, khoé môi cong lên đúng chuẩn kiểu vui vẻ tự tin đầy chính khí.
"Đáng đời. Dám chơi xấu như vậy, nếu không xử lý thì còn biết bao người bị hại nữa, đúng không Uyên ca?"
Thương Hoằng Uyên nhìn sâu vào mắt cô, khẽ gật đầu: "Bọn chúng đáng chết."
Cô rút tay khỏi súng, phát hiện bàn tay mình đang run lẩy bẩy. Không muốn bị phát hiện, cô liền đút tay vào túi áo.
Dù vậy, Thương Hoằng Uyên vẫn thấy được, cả hành động nhỏ lẫn đôi môi tái nhợt của cô.
Đúng lúc đó, Phó Nhạc Dương quay lại, chạy ào đến rồi vỗ vai Tiết Linh: "Tiểu Linh ơi, cô bắn chuẩn ghê! Một phát nổ đầu luôn, thằng còn lại sợ tới mức tè cả quần!"
"Chứ sao, tôi là ai chứ?"
Cô vừa dứt câu liền liếc sang Thương Hoằng Uyên đang khoanh tay đứng tựa vào tường.
"Ai là người dạy bắn cho tôi nào? Là Uyên ca đó!"
Thương Hoằng Uyên đứng trong bóng tối, im lặng nhìn hai người đang tươi cười rạng rỡ dưới ánh nắng, không nói gì.
Đêm đó, sau khi Tiết Linh và Phó Nhạc Dương đã ngủ say, Thương Hoằng Uyên rời khỏi toà nhà.