Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi
Tài Lai Lai16-09-2025 23:33:30
Trong lúc Tiết Linh còn đang vắt óc nghĩ cách xem làm sao để cô và Thương Hoằng Uyên có thể thoát khỏi tình thế trước mắt, thì Thương Hoằng Uyên đã dùng vũ lực dẹp yên tất cả.
Anh chẳng thèm nhìn ngọn lửa Vương Vĩ Tông dùng để đe dọa, thẳng tay tung ra một tấm lưới điện bao phủ toàn bộ đám đông.
Rồi anh lật bàn tay, xoè ra trước mặt Tiết Linh.
"Hả?"
Cô đặt khẩu súng gây mê mình cầm nãy giờ vào lòng bàn tay anh.
Thương Hoằng Uyên cảm thấy trọng lượng không đúng, liếc nhìn một cái, thấy không phải thứ mình muốn thì tiện tay nhét súng gây mê vào túi rồi tiếp tục chìa tay về phía cô.
Tiết Linh thật sự không nghĩ ra còn có thể đưa gì nữa, lúng túng đặt đại khẩu súng ngắn lên tay anh.
Hành động thiếu ăn ý của cả hai khiến người ta muốn bật cười, nhưng lúc này không ai dám hé môi. Đứng dưới tấm lưới điện kêu xè xè, chẳng ai muốn đánh cược xem nó chỉ làm họ giật nhẹ hay sẽ biến họ thành món nướng.
Thương Hoằng Uyên cầm súng trong tay, lại thấy trọng lượng sai sai, chắc là chưa gắn băng đạn. Nhưng ngoài anh ra thì ai mà biết được?
Anh xoay súng vài vòng rồi thẳng tay chĩa thẳng về phía Vương Vĩ Tông.
"Muốn để lại lời trăn trối gì không?"
Vương Vĩ Tông hoàn toàn không ngờ mình lại rơi vào tình huống này. Từ sau khi thức tỉnh dị năng, hắn thu phục đàn em, giành quyền kiểm soát khu nhà, thuận lợi sống an nhàn hưởng thụ.
Ai ngờ ngoài hắn ra, người khác cũng có dị năng, còn có cả súng thật trong tay!
Ai ở trong nước cũng biết, vũ khí nóng bị quản lý nghiêm ngặt đến mức nào, chỉ cần một khẩu súng nhỏ là đủ để làm bá chủ cả khu.
Nhưng nếu cứ để họ đi như thế, Vương Vĩ Tông không cam lòng. Đường đường là đại ca của Hội Đồng Tâm, vậy mà để kẻ khác muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, uy tín của hắn sẽ ra sao? Sau này còn ai chịu nghe lời hắn nữa?
Một vài người trong đám có vẻ nghi ngờ liệu khẩu súng kia có phải đồ giả hay không, nhưng Mã Quang Toàn thì không. Ở Phương Phương Viên đã lâu, hắn biết những người sống trong này có bản lĩnh ra sao. Nếu thật sự muốn, họ hoàn toàn có thể tìm được một khẩu súng thật.
Đó cũng là lý do vì sao hắn luôn phản đối việc Vương Vĩ Tông bành trướng thế lực.
Mã Quang Toàn bước lên trước, giơ hai tay ra hiệu không mang theo vũ khí.
"Để họ đi đi."
Sau câu nói đó, đám đàn em liền dạt sang hai bên, nhường lối ở cửa phòng.
"Không được!"
Vương Vĩ Tông hét lên, tức đến phát điên.
Thương Hoằng Uyên gạt chốt an toàn của khẩu súng, tiếng tách vang lên khiến người khác lạnh sống lưng.
Sắc mặt Mã Quang Toàn trở nên cực kỳ khó coi: "Tôi bảo để họ đi! Cậu tưởng một đốm lửa bé tẹo là có thể chống lại được vũ khí nóng à?"
Vương Vĩ Tông không dám nói gì nữa.
Thương Hoằng Uyên hạ tay cầm súng xuống, xoay người đi thẳng ra cửa.
Tiết Linh lại không định đi ngay. Cô tới đây là vì mấy cô gái bị bắt kia cơ mà.
"Bọn họ đang bị nhốt ở đâu?"
Vương Vĩ Tông tức đến nỗi suýt đốt cả tóc mình.
Vẫn là Mã Quang Toàn lên tiếng: "Phòng kho đối diện bếp tầng một."
Tiết Linh đưa tay ra.
Mã Quang Toàn nhìn sang Vương Vĩ Tông. Hắn miễn cưỡng tháo chùm chìa khoá đeo ở hông xuống, ném mạnh đến trước chân cô.
Tiết Linh cúi người nhặt lên rồi quay sang nhìn cô gái ngủ cùng Vương Vĩ Tông.
"Cô có muốn đi không?"
Cô gái kia thoáng sững người, len lén liếc nhìn Vương Vĩ Tông, sau đó khẽ lắc đầu.
Tiết Linh không bận tâm đến thái độ giận dữ của Vương Vĩ Tông, cầm chùm chìa khoá rồi vội vàng chạy xuống lầu. Cô muốn đích thân kiểm tra tình trạng của những cô gái kia.