Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi
Tài Lai Lai16-09-2025 23:33:30
Thương Hoằng Uyên hạ súng xuống, để Phó Nhạc Dương tiếp tục cảnh giới. Đợi bọn họ dọn sạch phần lớn mặt đường, anh liền khởi động xe.
Đoàn xe chầm chậm lăn bánh qua đám đông, đi ra khỏi khu dân cư.
Thịnh Chi Thành và những người phía sau không rõ anh đã làm gì, nhưng chắc chắn là đã giải quyết xong xuôi, ai nấy đều bám sát không rời.
Một gã tóc vàng đứng bên cạnh Vương Vĩ Tông, mặt mày phẫn nộ: "Anh Vương, sao lại để tụi nó đi dễ vậy?"
Vương Vĩ Tông quay đầu, tát thẳng một cái khiến gã văng mất hai cái răng.
"Không có mắt à? Lần sau còn hỏi mấy câu ngu như thế thì mày lên đó đỡ đạn cho tao đi!"
Gã tóc vàng lùi hẳn ra sau, nhổ ra một ngụm máu tươi, không dám nói thêm lời nào.
"Tiểu Phong, dẫn mấy người bám theo bọn nó, tao không tin chúng nó có thể giữ cảnh giác suốt cả đường."
Bên này, Thương Hoằng Uyên dẫn cả đoàn xe đi khỏi. Nhưng trời đêm âm u khiến việc di chuyển áp lực hơn rất nhiều.
Vì vậy, anh đưa mọi người đến một khách sạn vốn đã ít người lui tới từ trước tận thế.
Một lúc sau, Thịnh Chi Thành dẫn vài chủ xe bước tới.
"Cậu Thương, thật lòng cảm ơn cậu. Nếu không nhờ cậu dẫn đường, chắc chắn bọn tôi không thể dễ dàng thoát khỏi Phương Phương Viên như thế."
Thương Hoằng Uyên chỉ hơi gật đầu.
"Ông khách sáo rồi. Người đông khí thế lớn, có ông dẫn đầu thì sớm muộn gì mọi người cũng thoát được thôi. Tạm thời tôi chưa rời khỏi thành phố S, nếu ông lo lắng thì cứ đưa mọi người rời đi trước."
Vừa dứt lời, anh phát hiện Thịnh Chi Thành có điều muốn nói nhưng ngập ngừng chưa mở miệng.
"Có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng."
Lúc này, Thịnh Chi Thành mới lên tiếng: "Cậu Thương, khẩu súng 95 cậu cầm... cậu còn nhiều không? Có thể bán lại cho tôi vài khẩu không?"
Nói những lời này cũng hơi ngượng, nhưng vì sự an toàn của mọi người, ông ta vẫn đánh liều mở lời.
Phó Nhạc Dương đứng một bên hơi ngơ ngác. Trời tối như thế, hắn cầm súng đứng im một chỗ, sao Thịnh Chi Thành lại nhận ra loại súng trong tay hắn là súng trường 95?
Thịnh Chi Thành cũng chẳng giấu, trong giọng nói lộ vẻ tự hào: "Là con gái tôi nhận ra. Con bé rất rành về mấy thứ này."
Trong đầu Tiết Linh hiện ra hình ảnh một cô gái xinh đẹp có ánh mắt trầm buồn. Không ngờ cô ấy lại hiểu biết về vũ khí nóng, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Cô gái ấy vẫn đang ngồi ở ghế sau xe, đôi mắt sáng rực như ánh đèn phản chiếu trong đêm.
Tiết Linh khá có cảm tình với kiểu con gái giỏi giang như vậy, mỉm cười với đối phương.
Thương Hoằng Uyên suy nghĩ một lúc.
Hiện tại, họ không thiếu vũ khí nóng, thậm chí còn dư ra khá nhiều, chia sẻ một ít cũng không ảnh hưởng gì.
Thịnh Chi Thành không phải người anh quá quen thân, nhưng phong cách của đối phương trên thương trường rất chính trực, lại cực kỳ chu đáo với gia đình.
"Loại đó dùng khá phức tạp, chưa quen dễ gây thương tích. Tôi đưa ông vài khẩu phù hợp hơn."
"Thật cảm ơn cậu Thương! Tôi có vàng, cũng mang theo tiền mặt, cậu cứ ra giá."
Thương Hoằng Uyên không so đo, lấy ra bốn khẩu Glock cùng bốn trăm viên đạn.
Thịnh Chi Thành cũng không keo kiệt, để lại bốn thỏi vàng.
Xét về giá trị lúc thời bình, chỗ vàng kia vượt xa bốn khẩu súng. Nhưng trong thời buổi này, thứ hiếm mới là thứ quý.
"Vậy chúng tôi sẽ tranh thủ rời khỏi đây. Cậu Thương, hẹn ngày gặp lại."
Ba người đứng trước cửa khách sạn, dõi mắt nhìn đoàn xe dần khuất.
"Uyên ca, tại sao bọn mình không rời khỏi thành phố S luôn vậy?"