Chương 7.2: Nghi hoặc

Loạn Thế Nông Nữ: Mô Phỏng Cầu Sinh

Mộc Hữu Thỏ 26-08-2025 22:48:08

Hứa Chí Vượng ôm chặt lấy vợ không nói gì, chỉ dịu dàng đưa tay xoa nhẹ lên bụng vợ, bởi ông biết có những thứ không thể cưỡng cầu được, nhưng vào giờ phút này, cả ông và vợ đều vô cùng hy vọng đứa bé trong bụng này có thể bình an chào đời. Ông cũng giống như Lý thị, thầm mong mỏi trong lòng, nếu như lần này là một đứa con trai, thì tốt biết mấy. Mà tại nhà trưởng thôn lúc này, vợ chồng ông cũng đang bàn tán về chuyện của Hứa Đại Nha. Vợ trưởng thôn, Lưu thẩm, đang ngồi bên ngọn đèn dầu tù mù vá lại quần áo cho đứa con trai út, lòng bà không khỏi rầu rĩ khi nghĩ đến việc nếu không tìm được người đi lính thay thì đứa con trai út yêu quý của mình sẽ phải ra chiến trường. Dưới ánh đèn mờ ảo, bà quay sang Hứa Đại Sơn đang ngồi bên cạnh im lặng hút thuốc sợi, giọng buồn bực hỏi: "Ông nói là, bà Vương thị kia định để cho Hứa lão tam đi lính thay cho Hứa lão đại nhà bà ta à?" Hứa Đại Sơn gật đầu xác nhận. Lưu thẩm lắc đầu, tấm tắc nói: "Con bé Hứa Đại Nha này, không ngờ lại là một con sói con giấu mình đấy." Nào ngờ Hứa Đại Sơn lại cười lắc đầu: "Nó à, vẫn chỉ là một con bé vắt mũi còn chưa sạch thôi, biết được cái gì nhiều đâu. Chuyện này ấy à, phần lớn ta đoán là do vợ chồng Hứa lão tam trong lòng có oán khí tích tụ đã lâu, nên mới làm liều muốn kéo cả nhà lão đại xuống nước theo cho hả giận thôi." Ông cũng không ngờ, người vốn hiền lành như lão tam cũng có ngày nổi giận đến mức này. Lưu thẩm tỏ vẻ đã hiểu ra: "Chuyện này thì ông không biết rồi, người ta vẫn nói con thỏ bị dồn ép quá cũng sẽ cắn người đấy chứ1. Nhưng mà chuyện này nếu để cho bà Vương thị với người con dâu cả chua ngoa nhà bà ta biết được, thể nào cũng sẽ có chuyện lớn cho mà xem." Bà thầm nghĩ: "Ai da, ngày mai mình phải đi tìm mấy bà chị em thân thiết trong thôn buôn chuyện này mới được." Nhưng Hứa Đại Sơn lại lên tiếng ngăn bà lại, rồi đối mặt với ánh mắt khó hiểu của vợ, ông chỉ tay lên phía trên, ý nói đến quan sai mà giải thích: "Chuyện này, đã rõ ràng rành mạch trước mặt Phương Cừu rồi, cho nên bà mà làm lộ ra, chúng ta chẳng những không được lợi lộc gì mà còn có thể rước họa vào thân đấy." Lưu thẩm kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại thế được? Đây rõ ràng là chuyện nhà của Hứa Đại Nha mà, sao lại có thể liên quan đến nhà mình được chứ." Hứa Đại Sơn bực bội lườm bà vợ một cái, thầm nghĩ: "Hầy, bà vợ già này, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không có lấy một chút nhãn lực nào cả." "Bà Vương thị bắt ta ký tên Hứa Chí Vượng vào danh sách, ta đã ký rồi. Theo lẽ thường thì coi như nó đã phải đi lính rồi, trong khi đáng lẽ lần này phải đến lượt lão đại nhà họ. Nhưng Đại Nha nó nói trước mặt Phương Cừu như thế nào bà quên rồi à? Lúc đó chúng ta đều im lặng không nói gì, bây giờ lại lật lọng nói khác đi, nếu để cho hắn biết chúng ta đã cấu kết với nhau lừa gạt hắn, chẳng phải hắn sẽ thẹn quá hóa giận mà trút giận lên đầu chúng ta sao?" Lưu thẩm thầm nghĩ: "Ối trời ơi! Thế này thì gay go thật rồi." Hứa Đại Sơn lại bắt đầu rít mạnh mấy hơi thuốc sợi, đầu óc ông đang đau đầu cân nhắc xem làm thế nào để kiếm được vài người tự nguyện đi lính đây, bởi vì hôm nay trên bàn rượu, ông uống nhiều quá nên đã lỡ lời khoác lác trước mặt Phương Cừu rồi. Tuy nhiên, người tự nguyện đi lính lên huyện nha cũng có thể lĩnh được một lạng bạc tiền thưởng, trong khi bây giờ muốn tìm người đi thay ở bên ngoài thì nghe đâu đều phải trả giá năm lạng bạc trở lên. Nhà ông muốn tìm người đi lính thay cho con út, kết quả là sau khi đi hỏi một vòng quanh làng thì nghe đâu đều phải trả năm lạng bạc, mà còn chưa chắc đã tìm được người phù hợp, cho nên sợ quá đành vội vàng quay về; ông nhớ năm ngoái giá chỉ có hai, ba lạng bạc thôi mà. Suy cho cùng, trên huyện thì nhà giàu có nhiều, nhưng ngay cả trong cái làng trên xóm dưới này, người có chút tiền của cũng không phải là ít, trong khi nhà ông thì cũng chỉ thuộc hàng trung bình khá trong thôn mà thôi. Không còn cách nào khác, ông đành phải tiu nghỉu về nhà trước, thế nhưng vừa về đến nhà thì mấy nhà khác trong họ biết chuyện liền bắt đầu làm loạn cả lên, sống chết không chịu bỏ tiền ra, thậm chí con dâu thứ hai còn đòi chia nhà nữa chứ. Đúng là nhà nào cũng có nỗi khổ riêng mà. Ông thở dài, nếu không phải vì triều đình tăng thuế, có lẽ nhà ông tằn tiện một chút cũng có thể xoay sở đủ tiền tìm người đi thay. Nhưng mấy năm nay gặp đại hạn liên miên khiến lương thực ngoài đồng liên tục giảm sản lượng, trong khi lương thuế thì ngày càng tăng, lại còn thu thêm cả thuế thân nữa chứ. Cũng chẳng biết mấy vị quan trên nghĩ gì nữa, khi mà đến cả trẻ sơ sinh mới lọt lòng cũng bị tính là một suất người để thu thuế. Mấy ngày nay, mấy gia đình nghèo khó trong thôn đang bàn tính chuyện bỏ đi đứa con còn đang trong bụng vợ hoặc con dâu; cháu dâu nhà ông cũng đang mang thai, vốn dĩ là chuyện vui thêm người, thêm của, mà giờ lại thành ra chưa chắc đã là chuyện tốt nữa rồi. Lần trưng binh này là do có Vương gia tạo phản, không phải là chuyện nhỏ như đi đánh dẹp thổ phỉ như trước đây, cho nên xem ra là lành ít dữ nhiều lắm. Cũng chính vì lý do này, nên trừ những người thực sự đã bị dồn đến bước đường cùng, thì rất ít ai chịu nhận lời đi lính thay cho người khác, bởi đây đúng là dùng tiền để mua mạng mà. Lưu thẩm nghĩ đến đứa con trai út yêu quý của mình thì không kìm được nỗi lo lắng, đành lặng lẽ đưa tay lên lau khóe mắt đã ươn ướt. Hứa Đại Sơn thấy vậy nhưng cũng không nói gì, chỉ nặng nề rít thêm một hơi thuốc dài não nề. Đây cũng chính là lý do vì sao hôm nay ông phải cố gắng hết sức để lấy lòng Phương Cừu, bởi vì lần trưng binh này, người dẫn đầu đội lính tráng ra tiền tuyến chính là hắn. Ông hy vọng rằng nếu như đứa con trai út nhà mình cuối cùng vẫn không tránh được mà phải ra chiến trường, thì có thể nhờ Phương Cừu chiếu cố cho vài phần, ví dụ như phân cho một vị trí tương đối an toàn một chút, như vậy cơ hội sống sót trở về có lẽ cũng sẽ lớn hơn được phần nào.