Nàng bất giác cảm thấy có chút hoang mang. Tất cả những gì mà hệ thống mô phỏng tiến hành dường như chỉ giới hạn trong phạm vi hoạt động của bản thân nàng, bởi vậy phạm vi bao quát của việc mô phỏng không hề lớn như nàng nghĩ. Nói cách khác, rất nhiều chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài đều là những yếu tố bất định mà nàng không thể lường trước được.
Vì thế, Hứa Tri Nam bất giác đưa tay sờ sờ 113 văn tiền đồng ít ỏi trong lòng áo.
"Mau nhìn kìa, có nha dịch ra rồi!"
Hứa Tri Nam vội nhìn theo tiếng gọi của đám đông, và quả nhiên lại là Phương Cừu. Phương Cừu dẫn theo mấy tên thuộc hạ rồi cẩn thận đưa hai mẹ con Hà Hiểu Nương vào bên trong nha môn. Rất nhanh sau đó, bóng dáng họ liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người, và đám đông hiếu kỳ vây xem thấy không còn gì để xem nữa cũng dần dần giải tán đi.
Bà thím xách giỏ rau kia cũng đang định dẫn con dâu đi về thì lại bị một bà cô đứng bên cạnh giữ lại.
"Này thím Phương! Người vừa mới ra kia không phải là con trai của thím sao! Ai da, thím Phương ơi, chúng ta bao nhiêu năm làm hàng xóm láng giềng với nhau rồi, thím làm ơn bảo thằng Phương Cừu nhà thím giúp một tay với. Lúc áp giải đám lính tráng mới đi lính thú, nhớ chiếu cố cho thằng cháu nội nhà tôi một chút nhé."
Bà Phương nghe vậy liền cười cười, rồi khéo léo gỡ bàn tay đang níu kéo của bà kia ra và nói: "Này Khúc tẩu tử à, chuyện này đâu phải tôi không muốn giúp đâu, nhưng cái mối quan hệ giữa tôi với thằng Phương Cừu nhà tôi thế nào thì mọi người ở đây đâu phải không biết rõ. Tôi thật sự là lực bất tòng tâm, không giúp được gì đâu."
Nói xong, bà liền dẫn theo cô con dâu nhanh chóng lách ra khỏi đám đông đang dần tan đi.
Bà cô kia không cam lòng nhìn theo bóng lưng hai người bà Phương đi khuất, rồi bực tức phỉ một tiếng nước bọt xuống đất và lẩm bẩm: "Thiết, chẳng phải chỉ là mẹ kế thôi sao! Hừ! Thằng Phương Cừu kia có làm nên chuyện thì nhà các người cũng chẳng được nhờ vả gì đâu, cuối cùng chẳng phải vẫn phải đưa con trai ruột của mình ra chiến trường đó sao!"
Ánh mắt Hứa Tri Nam khẽ lóe lên, nàng định bụng tươi cười tiến lên bắt chuyện hỏi thăm bà cô kia thêm vài câu. Thế nhưng, bà cô kia vừa quay đầu lại thấy một con bé nhà quê tóc tai vàng hoe cứ ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, nên liền tỏ vẻ ghét bỏ mà phỉ thêm một tiếng nữa rồi quay người bỏ đi thẳng.
Hứa Tri Nam: ...
Chỉ còn lại một mình nàng đứng ngẩn ngơ nhìn trời; mặt trời hôm nay thật là gay gắt quá đi, bởi dù đã gần đến chiều tối rồi mà hơi nóng vẫn cứ hầm hập tỏa ra. Nàng đưa mắt nhìn ra xa rồi tự hỏi: "Lạ thật, mình đến thế giới này đã bao nhiêu ngày rồi mà trời chưa hề rơi lấy một giọt mưa nào. Liệu chỉ có huyện này bị hạn hán như vậy, hay là cả nước Đại Lương này đều đang phải chịu cảnh tương tự?"
"Đại Nha, đi thôi con, có chuyện gì thì về nhà rồi hãy nói." Hứa Chí Vượng đặt nàng xuống đất, rồi kéo tay nàng định đi nhanh về nhà.
Nghĩ đến quãng đường dài gần một canh giờ đi bộ, đôi chân Hứa Tri Nam bất giác lại hơi run lên.
"Chờ có tiền rồi, việc đầu tiên nhất định phải làm là mua một thứ gì đó có thể dùng để đi thay chân!" Nàng thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Nhưng xem ra hôm nay vận khí của nàng cũng không tệ lắm, bởi vì đi được nửa đường thì tình cờ gặp được chiếc xe bò của nhà trưởng thôn đang đi về cùng hướng. Thế là Hứa Tri Nam, người đã sớm đi không nổi nữa, liền bèn mặt dày mày dạn trèo lên xe ngồi nhờ một đoạn.
Vợ của trưởng thôn thấy nàng, bất giác trợn mắt lườm nàng một cái sắc lẹm, còn trưởng thôn Hứa Đại Sơn thì chỉ ho khan một tiếng nặng nề đầy ẩn ý. Hôm nay ông mang danh sách trưng binh lên huyện nha để nộp, và vốn dĩ định bụng mời Phương Cừu đi ăn một bữa cơm để tạo quan hệ, nhưng còn chưa kịp mở lời thì đã nghe thấy ngoài cửa nha môn có tiếng ồn ào, náo loạn, cho nên bọn họ đành phải cáo lui trước để tránh phiền phức.
Lúc này khi thấy hai cha con Hứa Tri Nam, ông mới nhớ lại chuyện kỳ quặc của nhà họ Hứa hôm qua.
"Này lão tam nhà họ Hứa à, chuyện này ngươi làm quả thật không được đàng hoàng cho lắm, cũng không rộng lượng chút nào đâu!" Hứa Đại Sơn nói, ngầm chỉ việc Hứa Chí Vượng ghi hận trong lòng, vì muốn trả thù nên đã sai con gái Đại Nha đi báo cả tên của anh cả lên danh sách trưng binh.
Thế hệ người như bọn ông cực kỳ coi trọng đạo hiếu và tôn ti trật tự trên dưới trong gia đình, cho nên dù bà Vương thị có bất công cố ý bắt lão tam đi lính thay cho lão đại, thì hành động này của lão tam cũng khiến người ta nhìn vào mà cảm thấy lạnh lòng. Hơn nữa, sau cái vụ bà Vương thị làm loạn hôm trước, người nào có chút lương tri trong thôn chắc chắn sẽ đứng về phía nhà lão tam mà bênh vực, thế nhưng lão tam lại quay ngoắt một cái, báo cả tên của lão đại lên danh sách trưng binh, một hành động quả thực rất khó khiến người khác có thể đồng tình được. Sau này tiếng tăm của nhà lão tam trong thôn tự nhiên cũng chẳng thể tốt đẹp gì cho được.
Ông thầm nghĩ: "Cái nhà lão tam này, đúng là hồ đồ thật mà."
Hứa Tri Nam nghe vậy, mặt ngoài không hề biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng thì đang gào thét phản đối: "Mô phỏng cho thấy rõ ràng là cha mình vừa mới đi lính thì cả nhà đã chết thảm đến mức nào rồi, thế này mà gọi là không có đạo nghĩa sao? Đây rõ ràng là gậy ông đập lưng ông1 mới đúng!"
Nàng bức xúc nghĩ: "Cái thời cổ đại phong kiến này, hóa ra chỉ cho phép các người bắt nạt ta, chứ không cho phép ta phản kháng lại hay sao?"