Nghĩ vậy, nàng liền mạnh mẽ cắt ngang lời phán xét của trưởng thôn.
"Ông trưởng thôn ơi, hôm nay ông cũng lên huyện ạ? Lúc nãy cháu với cha cháu đi ngang qua huyện nha, thấy trước cửa đông nghịt người luôn. Nghe nói là có hai mẹ con nhà kia bị oan ức, đang đến đánh trống kêu oan, kiện quan đấy ạ. Hình như là bị chủ thuê nhà bắt nạt, lại còn cấu kết với đám lưu manh côn đồ để hại người nữa!"
"Thì ra là thế." Hứa Đại Sơn gật gật đầu, và nỗi thắc mắc lúc ban ngày ở huyện nha cuối cùng cũng đã được giải đáp.
Hứa Tri Nam lại như vô tình mà nói thêm một câu: "Ông trưởng thôn à, giá mà tất cả những kẻ xấu xa trong huyện này đều bị bắt đi đánh giặc hết thì tốt quá ông nhỉ! Như vậy thì tiền tuyến không lo thiếu người, mà trong huyện nhà mình trị an cũng sẽ tốt hơn nhiều."
"Con bé này, suy nghĩ cũng thật đơn giản quá." Hứa Đại Sơn nghe vậy không nhịn được mà cười cười. Ông nghĩ: "Nào có chuyện dễ dàng như vậy được." Nhưng rồi ông chợt như nghĩ ngợi đến điều gì đó. Triều đình Đại Lương hình như quả thực có tiền lệ đày tù nhân đi sung quân nơi biên ải. Gần đây huyện nha ngoài việc bận rộn lo chuyện trưng binh ra thì còn đang phải đau đầu đối phó với nạn thổ phỉ hoành hành, giờ lại thêm đám lưu manh côn đồ gây rối trật tự trị an nữa, cho nên nếu như có thể bắt hết đám gây họa phạm tội này đẩy ra tiền tuyến...
Ông lại nghĩ: "Cũng không phải là hoàn toàn không thể được."
Trong lòng Hứa Đại Sơn có chút dao động, nhưng rồi ông vẫn cố nén lại những suy nghĩ đó.
Khi về đến đầu thôn, Hứa Tri Nam nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi xe bò rồi lễ phép chào tạm biệt vợ chồng trưởng thôn. Phía sau, chiếc xe bò tiếp tục kẽo kẹt lăn bánh đi về phía trước, trong khi Hứa Chí Vượng dắt tay con gái, dẫm lên những tia nắng vàng cuối cùng còn sót lại trong ngày, từ từ đi về đến nhà.
Lý thị đã sớm sốt ruột đứng ngồi không yên ở cửa ngóng đợi, cho nên vừa thấy bóng hai cha con về đến nơi, bà liền vội vàng bước tới định đỡ giúp đồ đạc, nhưng lại bị Hứa Chí Vượng gạt tay ra.
"Lan nương, em đang mang thai, cứ để anh." Hứa Chí Vượng xách cái tay nải lớn đựng đầy đồ đạc trong tay lên, tránh né bàn tay Lý thị đang đưa tới.
Thế nhưng, Lý thị lại mặc kệ lời từ chối của ông mà cứng rắn giật lấy cái tay nải từ tay chồng.
"Có gì mà phải kiêng cữ chứ. Sau này anh mà đi rồi, thì em chẳng phải vẫn phải tự mình làm hết mọi việc hay sao." Lời nói của bà rõ ràng vẫn còn mang theo chút oán khí chưa tan.
Hứa Tri Nam và phụ thân nàng thấy vậy chỉ biết sợ hãi nhìn nhau một cái. Ba người vừa bước chân vào cửa, đã chạm mặt ngay Vương Xuân Hoa đang tươi cười hớn hở đi ra.
"Ối chà, chú ba đi mua sắm được nhiều đồ thế!" Bà ta vừa nói vừa định dí sát mặt vào xem xét: "Ai ai ai, giấu làm gì thế chứ, đều là người một nhà cả sao lại còn phải nói lời xa lạ như vậy!"
Lý thị nhíu mày khó chịu nhìn người chị dâu cả: "Chị dâu, đây đều là những thứ đồ sắm sửa cho Tam Lang nhà tôi, toàn là những thứ cần dùng khi ra chiến trường thôi. Chị đừng làm phiền thêm nữa, mau đi nấu cơm chiều đi thôi."
Nói rồi, cả nhà ba người tránh bà ta đi thẳng vào trong phòng.
Nghe vậy, Vương Xuân Hoa có chút không phục mà bĩu môi một cái, đôi mắt vẫn còn lưu luyến nhìn chằm chằm vào cái tay nải lớn kia.
Vương Xuân Hoa thầm nghĩ: "Xem chừng mua không ít đồ đây. Nhà lão tam này cũng thật là, đưa cho ba lạng bạc là tiêu sạch hết cả rồi, đúng là cái đồ không biết nhìn xa trông rộng gì cả."
Vương Xuân Hoa nghĩ đến ba lạng bạc kia mà lại thấy tiếc đứt cả ruột gan, bởi sớm biết bà cô chồng đã tự ý báo tên lão tam lên rồi, thì cần gì phải đưa tiền cho chúng nó nữa chứ! Nghĩ vậy, bà ta lại tự làm mình tức thêm, rồi nguẩy cái mông béo định đi vào trong bếp thì đúng lúc lại gặp Liễu Phương Phương từ trong phòng đi ra.
Vương Xuân Hoa lập tức lên giọng chị dâu cả ra lệnh: "Này thím hai à, còn đứng đó làm gì nữa, mau đi nấu cơm đi thôi! Lát nữa mẹ mà về thấy cơm nước còn chưa xong, là lại bị mắng cho mà xem đấy!"
Liễu Phương Phương vừa thấy Vương Xuân Hoa là sắc mặt lập tức nặng trịch, rồi nói một tràng như bắn liên thanh: "Chị dâu cả, nhà chú ba có việc không phải ra đồng, nhà chị hôm nay cũng không đi sao? Cứ nhân lúc mẹ không có nhà là mọi việc trong nhà đều đổ hết lên đầu vợ chồng tôi làm, còn hai vợ chồng chị thì trốn biệt trong phòng sung sướng. Tôi mặc kệ đấy, bữa cơm chiều này chị tự đi mà làm, tôi làm cả ngày mệt chết đi được rồi."
"Hầy, phản rồi!" Vương Xuân Hoa lập tức chống nạnh lên, chuẩn bị sẵn sàng tư thế để cãi lại Liễu Phương Phương.
"Sao cô không bảo vợ lão tam đi nấu cơm ấy!"
"Phì, nói thừa." Liễu Phương Phương nghe vậy thì hết cả nói nổi, bởi tuy tính tình có cay nghiệt thật đấy, nhưng bà ta cũng là người biết nhìn thời thế lắm chứ. Nhà lão tam bây giờ đang trong tình cảnh như vậy, nếu bà ta mà còn đi sai bảo em dâu làm việc thì chẳng phải là tự mình rước lấy phiền phức vào người sao! Vả lại, chuyện giữa hai nhà họ, bà ta không muốn dính vào!
"Chị dâu cả, theo đúng thứ tự thì hôm nay là đến lượt chị nấu cơm đấy. Chị mà không làm thì lát nữa tự mình đi mà giải thích với mẹ!" Nói rồi, Liễu Phương Phương liền phủi tay đi thẳng vào trong phòng, mặc kệ Vương Xuân Hoa đứng ngoài sân giậm chân bình bịch vì tức tối.
Khi Hứa Chí Cường vác đồ nghề làm mộc về đến nhà và khó khăn lắm mới tắm rửa sạch sẽ hết bụi bẩn trên người, ông vừa bước vào phòng đã thấy vợ mình đang ngồi hờn dỗi một mình.
"Sao thế mình?" Hứa Chí Cường có chút không hiểu, bởi rõ ràng sáng nay lúc đi làm vợ vẫn còn bình thường mà.
-
Chú thích:
1 Gậy ông đập lưng ông: Thành ngữ chỉ việc dùng chính phương pháp, thủ đoạn hay lời lẽ của đối phương để chống lại hoặc làm hại chính họ; tự làm tự chịu hậu quả do hành động của mình gây ra.