Cái Gì? Tôi Trở Thành Mỹ Nhân Tang Thi Trong Lòng Vai Ác Đỉnh Cấp
Phi Quan Âm Tình07-11-2025 20:50:40
Tình huống bây giờ không thích hợp, anh cũng chưa có ý định tiếp tục ở chỗ này.
Bùi Tây Tình rùng mình. Cảm thấy người đàn ông này bề ngoài thì nho nhã, đường hoàng, miệng lúc nào cũng vì đế quốc, vì nhân loại... nhưng ai biết được bên trong đang toan tính điều gì.
Cô càng lúc càng rõ mình hoàn toàn không hiểu gì về người đàn ông này. Anh không dễ mất kiểm soát, cũng không dễ bị nhìn thấu nội tâm của anh vẫn vững như sắt đá.
Đoạn Kiêu Lâm khẽ vuốt gò má cô, nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc rối ra sau tai: "Ngoan lắm, lát nữa sẽ có người tới, em bình tĩnh lại trước đi."
Bùi Tây Tình cảm giác mình chẳng khác gì thú cưng. Còn anh là chủ nhân.
Điên rồi.
Cô chui khỏi người anh rúc vào một góc liên tục hít thở sâu.
Đoạn Kiêu Lâm chỉnh lại sơ mi, mở cửa xe bước xuống. Cửa kính xe kéo lên, ngăn cách hoàn toàn mùi thuốc lá dày đặc.
Anh đứng tựa vào cửa, ngậm điếu cigar, cúi đầu châm lửa, hương cigar nồng nàn tỏa ra. Cơ thể anh vẫn chưa ổn định lại, phản ứng rất rõ ràng, phải hút mấy hơi thuốc mới miễn cưỡng đè xuống được.
Bùi Tây Tình co ro trong xe, chỉ muốn chui luôn vào áo.
Lăng Lãng đến, thấy Đoạn Kiêu Lâm đứng ngoài, tò mò nhìn vào trong xe: "Bùi Tây Tình đâu?"
"Chắc ngủ rồi."
Ngay sau đó, anh ngạc nhiên: "Anh! Anh hút thuốc nặng vậy á? Lại có chuyện gì khiến anh phiền lòng sao?"
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi đúng là muốn ngơ ngác luôn.
Bình thường anh trai anh ta hút thuốc cũng thong thả lắm, lần gần nhất hút thuốc dữ dội như thế là khi ở Farallon bắt được một đám dị năng giả phạm tội. Khi đó anh đã thẩm vấn liền ba đêm, mới moi ra được danh sách bọn buôn lậu và những người đã bị nhiễm.
Đoạn Kiêu Lâm không trả lời thẳng, tiện tay dí tàn thuốc: "Chuẩn bị đi, sắp xuất phát."
"Rồi."
Lăng Lãng quay ra hét: "Thu dọn đồ đạc! Nửa tiếng nữa lên đường!"
Nói rồi anh ta lại liếc vào trong xe nhưng chỉ thấy bóng tối mờ mịt, phần lớn ánh sáng bị Đoạn Kiêu Lâm che khuất. Anh hỏi: "Ngủ thật rồi à?"
Bùi Tây Tình đắp áo khoác, co người lại, không dám lên tiếng.
Lăng Lãng: "Ngủ nhanh vậy? Không có chuyện gì đấy chứ?"
Đoạn Kiêu Lâm nhìn chằm chằm mà không nói gì.
Lăng Lãng gõ gõ cửa kính: "Còn thức không? Đưa tay ra cho tôi xem vết thương, đừng đến lúc để lại sẹo rồi lại đổ cho tôi."
Bùi Tây Tình chịu đựng một lúc lâu, thấy anh không chịu đi mới từ trong áo lộ đầu ra, nói qua cửa kính: "Không cần đâu, khỏi rồi."
"Ồ, còn thức nè, đừng nói nhảm, để tôi xem nào."
"Không cần thật mà, không sao rồi." Cô cắn răng nói, hoàn toàn tưởng tượng được cảnh Đoạn Kiêu Lâm đang ngồi bên cạnh.
Lăng Lãng: "Sao lại dở chứng? Cho xem tí thôi, tôi có chọc gì cô đâu."
"Không có."
"Vậy thì thoải mái chút, ông đây ghét nhất mấy đứa lề mề." Anh ta hạ cửa kính, kéo tay Bùi Tây Tình ra ngoài, nhìn kỹ mấy đầu ngón tay cô: "Lần sau dám tự tiện chạm vào dị năng nữa không? Da tay suýt thì cháy luôn rồi."
Bùi Tây Tình rút tay lại mặt đỏ không nói nổi lời.
Lăng Lãng bị đồng đội gọi đi nhưng vẫn không nhịn được nhìn cô thêm lần nữa.
Thật là kỳ cục.
Cứ nói chuyện với anh ta là mặt đỏ lên... Anh ta có làm gì quá đáng đâu, cô ngại cái gì chứ?
Lăng Lãng vừa đi, Bùi Tây Tình lập tức kéo cửa kính lên.
Cúi gằm đầu xuống.
Chưa được bao lâu, cửa xe lại bị gõ.
Cô ngẩng đầu: "Lăng Lãng, anh đúng là..."
Thấy Đoạn Kiêu Lâm, cô lập tức khựng lại. Người đàn ông ra hiệu cô hạ cửa kính. Bùi Tây Tình không hiểu gì nhưng vẫn làm theo.
Vừa hạ xong cửa kính một cánh tay rắn rỏi đã giữ lấy cổ cô, nâng lên môi người đàn ông ép chặt xuống môi cô đầy chiếm hữu.
Lăng Lãng và mấy người kia đang ở ngay gần, chỉ cách khoảng mười mét! Bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại!
Bùi Tây Tình trợn tròn mắt: "Anh... người ta sẽ thấy mất!"
Người đàn ông buông cô ra, ánh mắt u ám: "Không đâu."
"Sao tự nhiên lại hôn em nữa?" Cô ngồi trong xe, mắt long lanh, ôm lấy môi như đang trách yêu.
Hôn đột ngột mà còn mạnh nữa chứ.
"Không có gì." Đoạn Kiêu Lâm thản nhiên buông cô ra, ánh mắt lướt qua môi cô, bật cười khẽ: "Kéo cửa kính lên."
Nói xong thì lập tức quay sang nói chuyện với Long Nghiên vừa đi tới.
Bùi Tây Tình đầu óc quay mòng mòng.
Không kìm được xoa xoa trán.
Ánh mắt lúc nãy của Đoạn Kiêu Lâm... cô thật sự không muốn nhớ lại thêm lần nữa.