Cái Gì? Tôi Trở Thành Mỹ Nhân Tang Thi Trong Lòng Vai Ác Đỉnh Cấp
Phi Quan Âm Tình07-11-2025 20:50:41
"Tùy tình hình? Cũng đúng, điều kiện tiên quyết là cô ta phải còn sống mà đến được căn cứ đã."
Khoảng cách đến căn cứ vẫn còn khá xa, sống sót đến nơi cũng chưa chắc được. Triệu chứng xác sống của cô ta lúc ổn lúc không, cho dù có đến căn cứ cũng có khả năng bị xem là quái vật và bị bắt đi. Tốt nhất vẫn nên quan sát thêm dọc đường.
Lăng Lãng không nhịn được liếc nhìn Đoạn Kiêu Lâm. Đến lúc đó nếu Bùi Tây Tình vẫn còn ngốc như bây giờ... thôi thì anh ta ra mặt bảo vệ một lần vậy.
Bùi Tây Tình mặc xong đồ, mặt đỏ lên bước ra khỏi lều. Long Nghiên đi sau, khoác vai cô: "Sao cảm giác triệu chứng xác hóa của em lại đỡ rồi nhỉ? Nhìn chẳng khác gì người bình thường, chỉ là vết thương do xác sống cắn ở tay thì vẫn chưa lành."
"Nhưng hôm qua lúc tái phát, toàn thân mình lại chuyển sang màu xám xanh, cảm giác như bị lửa thiêu từ trong ra ngoài... Chị Long Nghiên lúc nãy chị cũng thấy vết thương sau lưng em rồi đúng không? Có đáng sợ không?"
Long Nghiên đáp: "Chỉ là vài vết cào thôi, chắc là do em tự cào, nhìn thì nghiêm trọng thật đấy nhưng chị vừa kiểm tra rồi, với tình trạng hiện tại thì chắc ba đến năm ngày là lành."
"Nhưng vẫn phải kiểm soát lại đi, lần sau tái phát thì đừng cào lung tung nữa, lỡ mà gây hoại tử toàn thân thì khó mà hồi phục, lại còn ảnh hưởng xấu đến da."
Bùi Tây Tình thở dài, vẻ mặt đầy phiền muộn. Biết làm sao được chứ... cô sợ mình sẽ là người đầu tiên chết vì ngứa mất.
"Thôi nghĩ thoáng lên, hiện giờ thế này là may lắm rồi. Em thật sự rất may mắn đấy. Người khác dù là dị năng giả mà bị xác sống cắn cũng biến thành quái vật điên hết cả, còn em là vẫn sống khỏe mạnh. Không sao đâu, đừng lo quá."
"Vâng, cảm ơn chị Long Nghiên."
Vừa nói chuyện, hai người vừa đi về phía trước, cách đó không xa có vài người đàn ông to cao đang cầm súng đứng gác, Bùi Tây Tình nhìn thấy lập tức khựng lại, hơi hoảng loạn sợ bị bắt đi.
Hiện tại, trong mắt cô dị năng giả lạ mặt còn đáng sợ hơn cả xác sống.
Long Nghiên cười giới thiệu: "Đó là mấy người trong đội của bọn chị, em có thể qua chào hỏi một tiếng, họ đều là người tốt cả."
"Vậy à..."
Bùi Tây Tình còn chưa kịp bước tới thì mấy người kia đã chủ động tiến lại gần: "Chị Long Nghiên! Đây chính là..."
Long Nghiên nói: "Đúng rồi, Bùi Tây Tình, giờ là quốc bảo của đội chúng ta đó."
Bùi Tây Tình ngại ngùng cười: "Chào mọi người."
Phó Phong và Nhiếp Bân thấy cô thì mắt sáng rỡ: "Oa, đại mỹ nữ! Chào chào!"
"Tôi là Phó Phong!"
"Tôi là Nhiếp Bân."
"Tôi là Bùi Tây Tình. Tối qua... làm phiền mọi người rồi. Xin lỗi vì tôi tự ý chạy ra ngoài, khiến mọi người mất ngủ cả đêm."
"Không sao, không sao chuyện nhỏ thôi. Không phải lỗi của cô đừng để tâm." Phó Phong nói: "Là đám ngu ngốc đó đầu óc có vấn đề, mới đuổi cô đi. Tối qua ai cũng cầu xin cô quay lại mà không được."
Nói thì nói vậy nhưng xác sống vẫn là xác sống.
Ở thế giới này, vẫn là loại sinh vật ai cũng muốn tiêu diệt, bị xem như chuột chạy qua đường. Cô đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị soi mói và xa lánh nhưng phản ứng của họ lại khiến cô hơi bất ngờ.
Thật ra thì Phó Phong và Nhiếp Bân trải qua mấy năm tận thế, dù là trong những đợt chọn lọc khắc nghiệt hay chiến đấu sinh tồn, đã thấy quá nhiều thứ. Người hay quỷ với họ không còn quan trọng nữa, chỉ cần đừng gây họa không làm liều thì cái gì họ cũng chấp nhận được.
"Chuẩn bị dọn đồ đi, lát nữa khởi hành rồi."
Long Nghiên nói: "Đi thôi, sắp lên đường rồi. Với tình trạng của em thì đến căn cứ càng sớm càng tốt. Ít nhất ở đó còn có thuốc, biết đâu còn kiềm chế được triệu chứng, chứ không thì nhìn thì tưởng không sao nhưng chẳng biết lúc nào sẽ cào bản thân đến mức chẳng ra hình người."
"Nhưng em đến căn cứ sẽ bị bắt đi làm vật thí nghiệm mất."
"Đó là với người bình thường thôi."
"Hả?"
"Còn có anh Đoạn mà." Long Nghiên liếc cô một cái đầy ẩn ý: "Mấy chuyện như vật thí nghiệm ấy à, chỉ cần anh ấy nói một câu là xong. Lúc đó chị với Lăng Lãng cũng sẽ giúp em nói đỡ, anh ấy biết chuyện của em rồi, biết đâu sẽ cho em cơ hội. Chỉ cần anh ấy mở miệng, đám người căn cứ cũng không dám động vào em đâu."
Bùi Tây Tình chớp mắt, hơi ngẩn ra: "... Vâng."
"Còn bao xa nữa thì tới căn cứ hả chị Long Nghiên?"