Cái Gì? Tôi Trở Thành Mỹ Nhân Tang Thi Trong Lòng Vai Ác Đỉnh Cấp
Phi Quan Âm Tình07-11-2025 20:50:41
Chẳng lẽ virus xác sống đối với cô có thể bị trung hòa?
Còn chưa dám kết luận chắc chắn nhưng việc cô vẫn còn ý thức rõ ràng, chính là ví dụ tốt nhất.
Bùi Tây Tình ngã người nằm xuống giường.
Không ngờ hôm nay lại chứng thực được suy đoán của mình.
Tự nhiên lại thấy... mình cũng ổn đấy chứ?
Có nên quay lại tìm Đoạn Kiêu Lâm không?
Cô lăn qua lăn lại trên giường, mò lấy điện thoại, nghịch một hồi mới chợt nhớ, mình làm gì có số liên lạc của anh ta.
Thế giới tận thế rồi, chắc người ta phát minh ra công nghệ mới, điện thoại đã thành đồ cổ?
Mà người đàn ông đó lạnh lùng như vậy, cô đi rồi chắc anh ta còn thấy nhẹ nhõm. Hơn nữa anh ta còn là người của tổ chức Farallon tổ chức đó tuy có kẻ phản diện nhưng các thành viên bên trong thì nổi tiếng cứng rắn, tuyệt đối không nhân nhượng với xác sống.
Nếu cô quay lại, rất có thể sẽ bị giết.
Mệt chết mất, đi bộ suốt nửa ngày, cả người ê ẩm.
Thôi kệ, để mai tính.
Dù sao cô cũng là xác sống rồi, xác sống cũng có phong cách sống... buông xuôi của xác sống.
Bùi Tây Tình nhắm mắt, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không hay biết cùng lúc đó, trong một thành phố khác nơi vừa dựng xong doanh trại đèn đuốc sáng trưng.
Chiếc xe của Triệu Thuận Ngôn chạy một vòng quanh doanh trại, đỗ lại phía sau một xe khác, tạo thành một vòng tròn bao quanh khu trại.
Anh ta vừa bước xuống xe đã cảm thấy không khí có gì đó là lạ.
Rõ ràng nhiệt độ buổi tối không khác gì hôm qua nhưng lại khiến người ta có cảm giác như sắp có tuyết rơi.
Đoạn Kiêu Lâm đứng trước mấy người, hút thuốc, ánh mắt u tối: "Vậy là... các người để cô ấy đi như thế?"
Trương Điềm thở dài,"Bọn em hết cách rồi, em đã cố giữ lại, có lẽ cô ấy không muốn làm khó em, nên đã tự đi..."
"Đi một mình?"
"Vâng."
Một người khác vội chen vào: "Cô ta đã biến thành xác sống rồi! Cánh tay đầy vết xanh xám, đó là triệu chứng chỉ xác sống mới có, không thể để lại được! Anh Đoạn, trước đây phó đội của chúng ta, anh nói giết là giết, chỉ cần là xác sống, chúng ta tuyệt đối không tha, đúng không?"
Đoạn Kiêu Lâm nhả khói, im lặng, quanh thân toát ra khí lạnh khiến không ai dám đến gần.
Mọi người cũng không đoán nổi là anh đang giận thật, hay chỉ là bỏ qua chuyện này.
Trương Điềm thấy Triệu Thuận Ngôn đến, vội vàng kể lại mọi chuyện.
Triệu Thuận Ngôn trách: "Cho dù cô ấy biến thành xác sống nhưng chưa bị lây nhiễm hoàn toàn mà? Các người đông vậy, lại sợ một cô gái à? Nếu nghi ngờ cô ấy là xác sống thì trói lại, đợi bọn tôi quay về xử lý cũng được. Giờ thì hay rồi... Tôi chỉ muốn hỏi, có ai thấy cô ấy bị cắn không? Ai thấy trên người cô ấy có vết thương hay máu me gì không?"
Anh ta nhìn sang Đoạn Kiêu Lâm: "Biết đâu cô ấy có dị năng gì đó nên mới biến dạng như vậy. Các người vì sợ chết mà đuổi thẳng bạn của anh Đoạn đi, giờ tôi biết ăn nói sao với anh ấy? Cô ấy giúp chúng ta còn chưa đủ à?"
Nghe cũng có lý thật.
Trương Điềm mặt tái đi, lộ vẻ hối hận.
Giá mà cô ấy cứng rắn thêm một chút.
Dù gì cũng nên giữ Bùi Tây Tình lại, trói hay nhốt cũng được, miễn là giữ cô lại.
Cô ấy từng ngủ cùng lều với Bùi Tây Tình, nếu cô là xác sống thật thì sớm ra tay rồi.
Một người trong doanh trại vẫn cứng miệng: "Gặp xác sống thì phải giết chứ sao! Vừa rồi không giết luôn đã là nể mặt lắm rồi!"
"Đúng đấy! Lúc đó nhìn cô ta giống hệt xác sống, mắt đỏ ngầu, người thì chuyển màu xám xanh, nhìn là biết sắp xé nát mặt mình đến nơi, da mặt từng mảng như muốn rơi ra."
"Xác sống thì phải ăn đạn thôi! Cô ta cũng không phản bác gì còn gì!"
"Đội trưởng, anh trước giờ gặp xác sống còn tàn nhẫn hơn ai hết, lần này dù là căn cứ hay tổ chức Farallon, chúng ta làm vậy cũng chẳng sai!"
Triệu Thuận Ngôn bất lực nói: "Anh Đoạn, chuyện này đúng là không còn cách nào. Nếu chính cô Bùi cũng không phủ nhận việc mình là xác sống, vậy thì thật sự không thể trách đám đội viên. Ai mà chẳng biết xác sống là thứ đáng sợ thế nào."
Trương Điềm cúi đầu, lí nhí: "Xin lỗi, là do em không trông chừng cô ấy."
Cả hai đều đang đợi phản ứng của Đoạn Kiêu Lâm.
Trương Điềm thấy mất mặt, lòng như lửa đốt.
Triệu Thuận Ngôn hiếm khi chủ động, siết nhẹ tay cô, khẽ ra hiệu yên tâm.