Chương 39

Cái Gì? Tôi Trở Thành Mỹ Nhân Tang Thi Trong Lòng Vai Ác Đỉnh Cấp

Phi Quan Âm Tình 07-11-2025 20:50:41

Long Nghiên nghĩ một lúc: "Khó nói lắm. Nếu tính theo đường thẳng thì còn tầm hơn trăm cây số nhưng tình hình tận thế thay đổi liên tục, nhiều đoạn đường không thể đi, xác sống cũng ở khắp nơi. Nếu đụng trúng thì sẽ bị chậm trễ, nên chắc cũng phải mất bảy tám ngày gì đó mới tới được." "Dạ." "Yên tâm đi, bọn chị quen với chiến đấu ngoài trời rồi." Cô cũng chẳng có gì để dọn dẹp, chỉ đi theo nhóm họ rời khỏi trại, lúc đi ngang qua một góc trại, cô nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng đang dõi theo mình. Bùi Tây Tình kéo tay áo Long Nghiên: "Chị Long Nghiên, bọn họ..." Long Nghiên nói: "À, mấy người đó à, tận thế kiểu gì cũng có người như vậy. Lăng Lãng nói không cần để ý đến họ, bọn mình cứ đi thôi." Tận thế có cách chết của tận thế. Tuy họ chưa làm gì quá đáng nhưng ai cũng hiểu họ đang toan tính gì. Không biết đã cướp bao nhiêu vật tư và đồ ăn cứu mạng của người vô tội, đồ trên xe họ hôm qua cô có nhìn sơ qua, nhiều món không phải thứ họ tự mình có thể kiếm được. Là nhặt được hay cướp giết mà có, e là chỉ có họ và ông trời biết. Sống sót hay chết dọc đường, còn tùy số mệnh họ. "Em qua nói vài câu thôi." "Đi đi, đừng nói lâu quá, xe sắp chạy rồi." "Vâng." Đám người đó bị nhốt trong chiếc xe tải của chính mình, Lăng Lãng và mọi người còn chưa đi, không ai dám tự ý ra ngoài. Cô vừa đến đã thấy Triệu Thuận Ngôn đang hôn mê nằm trong lòng Trương Điềm, mặt Trương Điềm cũng khó coi: "Tây Tình... xin lỗi em." "Không sao đâu, em quay lại an toàn rồi." "Em về là tốt rồi." "Chị Điềm, chị nhất định phải sống mà đến được căn cứ." Cô nhìn người phụ nữ kia. Trương Điềm sững người, sau đó cười khẽ, dửng dưng nói: "Chuyện đơn giản, chị nhất định sẽ đến nơi. Đến lúc đó nếu còn gặp được em thì hay quá, chắc em tới căn cứ trước chị rồi, đến lúc đó chị phải nhờ em bảo kê đấy." "Nếu lúc đó em vẫn còn ở đó, chắc chắn sẽ giúp chị." "Được, vậy chị cũng sẽ cố tới căn cứ." Trương Điềm đẩy người đàn ông đang hôn mê ra vẻ chán ghét: "Đi đi đội chị lúc nào cũng vậy, đừng để tâm." "Tạm biệt." Trương Điềm nhìn theo bóng cô rời đi một lúc, rồi cúi đầu nhìn gã đàn ông nằm dưới chân, trong mắt lóe lên sát ý. "Đúng là đồ hèn." Bùi Tây Tình lên xe rồi mới phát hiện trên xe chỉ có cô, Lăng Lãng và Đoạn Kiêu Lâm. Cô mở cửa sổ nhìn ra phía sau, thấy còn hai chiếc xe khác nữa, Long Nghiên đang vẫy tay mỉm cười với cô, nói bằng khẩu hình: "Yên tâm ngồi xuống đi." Nếu là trước kia, cô đã quen với việc ba người cùng xe nhưng sau tối qua... những lời đã nói với Đoạn Kiêu Lâm khiến cô không biết nên đối mặt với anh thế nào. Bùi Tây Tình ngồi ghế sau, kéo khóa áo gió rồi đội mũ lên, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô co người ở phía sau, lúc đó Đoạn Kiêu Lâm cũng vừa liên lạc xong với tổng bộ căn cứ, sau khi báo xong một địa danh thì cùng Lăng Lãng lên xe, một người bên trái, một người bên phải. "Đến đó xem thử đã nếu tin tức là thật thì sinh vật nào trên mảnh đất đó cũng không thể để sót." Lăng Lãng đeo tai nghe bluetooth, vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu còn người chưa bị nhiễm thì sao? Có nên xin đội cứu trợ hỗ trợ đưa họ đi không? Dù khả năng thấp nhưng cũng không phải không thể." Đoạn Kiêu Lâm đóng cửa xe, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua gương chiếu hậu đúng lúc nhìn thấy người phía sau, im lặng một lát rồi bất ngờ lên tiếng: "Đóng cửa sổ sau lại đi." Bùi Tây Tình rũ mắt, trông vô tội: "Vâng." Gió bên ngoài mạnh thật nhưng cô lại thích cảm giác đó, giờ thì mắt mở không nổi nữa rồi. Cô vừa đóng cửa sổ, giọng người đàn ông trầm thấp lạnh lẽo lại vang lên: "Nếu còn sống thì cũng đã bị nhiễm virus từ lâu rồi, chỉ là chưa phát hiện ra. Chỉ cần là xác sống, người của Farallon sẽ không buông tha, nhất định sẽ truy ra cho bằng được, đích thân kết liễu mấy kẻ định giả ngu." Bùi Tây Tình vừa chuẩn bị chợp mắt thì câu nói đó khiến cô lạnh sống lưng, rùng mình tỉnh hẳn vô thức nhìn vào gương chiếu hậu trong xe. Vừa hay đối diện với ánh mắt bình tĩnh nghiêm nghị của anh. Cô há miệng, không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ ngón giữa trong lòng. Sao không giết luôn tôi cho xong? Lăng Lãng xoa cằm: "Farallon càng lúc càng quá đáng rồi, quyền lực vượt quá giới hạn rồi đấy. Anh không tính can thiệp à?"