Chương 46

Cái Gì? Tôi Trở Thành Mỹ Nhân Tang Thi Trong Lòng Vai Ác Đỉnh Cấp

Phi Quan Âm Tình 07-11-2025 20:50:40

Bùi Tây Tình uống hết bát cháo nhỏ chỉ trong vài miếng, cái bát trong tay được Đoạn Kiêu Lâm lúc này đang múc cháo tự nhiên nhận lấy. Anh lại múc đầy cháo, đưa cho cô. Lăng Lãng: "Không ngờ cô bắt anh trai tôi đi làm chân chạy cho cô đấy? Anh ấy là nhân vật lớn của Farallon đó, nói ra chắc thiên hạ cười cho mất." Đoạn Kiêu Lâm thản nhiên: "Gọi là chân chạy gì chứ? Chỉ là tiện tay thôi." Lăng Lãng hừ nhẹ: "Thế sao em chẳng gặp may như vậy nhỉ?" "Có cho em, em dám ăn không?" Đồ người Farallon tự mang đến, chưa chắc là chuyện tốt. Không thì bắt người, cũng là tặng một bộ combo vào tù suốt đời cực kỳ đau đớn. Anh trai anh ta còn sợ bị bỏ thuốc độc ấy chứ. Ở góc khuất không ai chú ý, vành tai Bùi Tây Tình hơi đỏ lên, gió thổi qua lại càng thêm đỏ. May mà không lâu sau Long Nghiên tới, cô lập tức nhìn sang chỗ khác, vừa ăn vừa hỏi: "Bên trong có bỏ thuốc bắc ạ?" Long Nghiên đáp: "Ừ, là thuốc mới nghiên cứu ở căn cứ, để tăng cường thể lực." "Bảo sao có mùi thịt lại thoang thoảng mùi thuốc." "Ăn nhiều chút nhé." "Vâng." Ăn hai bát cháo là Bùi Tây Tình đã no căng bụng, trong khi mấy người trong đội còn đang gặm đùi gà ăn liền năm sáu bát, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Cô đứng dậy, dọn bát đũa, duỗi người một cái rồi nói: "Em đi ngủ trước đây." Long Nghiên đáp: "Đi đi, tí nữa còn phải lên đường, tranh thủ nghỉ chút. Bên này chắc còn ăn lâu, mấy người này mà chưa vét sạch nồi cháo thì chưa yên tâm đâu." Cô ôm chặt áo khoác, vòng ra phía sau lều, chui vào xe. Vừa ngồi vào trong, còn chưa kịp đóng cửa thì có người chặn lại. Cô ngẩng lên ngạc nhiên, không biết Đoạn Kiêu Lâm đến từ lúc nào, đứng chắn ngay cửa xe, một tay giữ lấy cánh cửa còn đang mở, bóng người cao lớn gần như lấp kín cả khoảng trống. Lúc này mọi người vẫn còn đang ăn ở phía trước, anh lại một mình đi tới đây. "Anh Đoạn?" Người đàn ông cúi người xuống, đến gần sát bên tai cô, môi mỏng khẽ động: "Anh chắn cho em cả đống cát, thế mà không tính cảm ơn sao?" Bùi Tây Tình chớp mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, lập tức bị khí thế mạnh mẽ của dị năng giả bao trùm, đến cả hơi thở cũng như quấn lấy nhau. Cơ thể cô bất giác bắt đầu nóng lên. "Anh Đoạn muốn em cảm ơn kiểu gì ạ?" Tròng kính anh ánh lên một tia sáng nhàn nhạt, không rõ là vô tình hay ẩn chứa tình ý. Anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Bùi Tây Tình cảm nhận rõ ràng có một luồng run rẩy từ xương sống chạy dọc lên, chủ động rút ngắn khoảng cách cuối cùng giữa hai người. Cô ngẩng khuôn mặt ửng đỏ khẽ đặt lên khóe môi anh một nụ hôn nhẹ. Chỉ chạm vào da anh một chút, chưa đến nửa giây không dám nấn ná quá lâu. Dường như Đoạn Kiêu Lâm cũng khẽ cười ánh mắt xanh lục nhạt thoáng hiện lên tia trầm lặng, cả màu sắc cũng tối lại, ánh nhìn đầy áp lực như thể đang nhắm vào con mồi sắp mắc câu. Ngũ quan anh vốn lạnh lùng, ánh sáng trong xe mờ nhạt, chỉ có một vệt ánh trăng chiếu qua kính chắn gió, sống mũi cao đổ bóng xuống thành một đường tối. Đôi mắt sâu thẳm vô cảm ấy, bất kể từ góc nào, lúc nào, cũng không thể gắn với hai chữ "dịu dàng". Người của Farallon nổi tiếng tàn nhẫn vô tình, mà anh, ngay cả mẹ ruột cũng có thể xuống tay giết chết. Với tội phạm sống chết chỉ cần vài nét bút là có thể quyết định. Trong thời loạn nắm quyền sinh sát không phải chuyện tốt đẹp gì. Farallon là đấng cứu thế nhưng cũng là cái gai trong mắt người đời. Đối mặt với một người như vậy, cô không dám tưởng tượng hậu quả nếu chủ động quyến rũ mà bị từ chối. Chỉ có thể đánh liều một lần. Chỉ lần này thôi. "Hửm?" Anh hỏi. Giọng lại khàn hẳn đi. "Em đang làm gì vậy?" Bùi Tây Tình khẽ đáp: "Câu này đáng lẽ em hỏi anh mới phải." Nói xong, cánh tay anh siết chặt eo cô, ép cô nằm xuống ghế. Bùi Tây Tình ngả cả lưng lên đệm ghế sau, gần như nằm hẳn ra, vội chống tay lên ngực anh, lông mi khẽ run: "Anh... làm gì thế?" "Không phải đang giả vờ không hiểu à?" Anh hỏi: "Em không biết anh muốn gì sao?"... Cô gần như không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, cơ thể chạm vào nhau là điều không thể tránh. Qua lớp sơ mi, cô cảm nhận được từng thớ cơ rắn chắc trên người anh, cứng đến mức lòng bàn tay cô thấy hơi đau.