Chương 33

Cái Gì? Tôi Trở Thành Mỹ Nhân Tang Thi Trong Lòng Vai Ác Đỉnh Cấp

Phi Quan Âm Tình 07-11-2025 20:50:41

Lúc mới gặp, họ cũng không biết quan hệ giữa hai người ra sao. Mấy ngày nay nhìn qua, thấy cũng chẳng có gì sâu sắc. Chỉ cần người đó còn đưa được họ về căn cứ, chết thêm một cô gái... cũng chẳng sao. Đoạn Kiêu Lâm ném tàn thuốc, nhấc chân dập tắt, rồi quay người lên xe. Triệu Thuận Ngôn thấy vậy, linh cảm có gì đó không ổn, vội đuổi theo: "Anh Đoạn, anh làm gì vậy? Giờ muộn rồi, doanh trại đã dựng xong, xác sống quanh đây cũng được dọn sạch, đêm nay rất an toàn, anh định đi đâu?" "Không liên quan đến cậu." "Anh nói thế là sao?" Anh liếc sang, ánh mắt như dao: "Tôi làm gì, đến lượt cậu xen vào sao?" Trời vốn đã lạnh, anh không làm gì cả chỉ liếc mắt nhìn một cái mà khiến người khác không dám ngẩng đầu. Ngay cả khi vừa nãy cố tình thử sức anh lúc dọn xác sống, Triệu Thuận Ngôn cũng chưa từng thấy sợ đến thế. "Xin lỗi... anh Đoạn, nếu anh định đi tìm người, bọn tôi giúp. Đông người dễ tìm hơn, cô gái đó chắc chưa đi xa, chúng tôi chỉ mới rời đi có vài tiếng, cô ấy có khi vẫn còn trong thành phố, chúng ta cùng tìm, sẽ nhanh thôi!" Đoạn Kiêu Lâm: "Không cần." Anh đóng cửa xe, nổ máy, lái đi thẳng. Triệu Thuận Ngôn không chịu buông tha: "Anh Đoạn, vậy là không cần thiết đâu." Nghe vậy, họng súng trong tay Đoạn Kiêu Lâm đã dí sát vào trán anh ta. Đến cả Triệu Thuận Ngôn cũng chẳng nhìn rõ động tác của anh, chỉ cảm nhận được khí thế áp đảo đến nghẹt thở. Anh nói: "Có gì thì cứ nói tử tế, anh Đoạn, em biết anh không phải người nóng nảy mà. Có chuyện gì chúng ta không thể ngồi xuống nói cho rõ sao?" Đoạn Kiêu Lâm cười như không cười: "Ai nói với cậu tôi là kiểu người đó?" "... Anh Đoạn, giờ ra ngoài thật sự không ổn, ít nhất đợi trời sáng đã." "Chúng ta không còn gì để nói nữa, cái gọi là "hợp tác" cũng kết thúc tại đây." Giọng anh bình tĩnh nhưng mỗi chữ đều nặng như đá, không thể cãi lại: "Muốn cản thì cứ thử xem." Sắc mặt Triệu Thuận Ngôn trầm xuống: "Chặn anh ta lại cho tôi." Không thể để người này cứ thế rời đi. Nếu không tới được căn cứ, anh ta cũng chẳng moi được thêm thông tin gì hữu dụng. Thuộc hạ của anh ta lập tức lao lên chặn xe, ai ngờ Đoạn Kiêu Lâm kia chẳng thèm đạp phanh, cứ thế nhấn ga lao thẳng tới, khiến mấy người suýt chết khiếp, phải nhào xuống đất vào khoảnh khắc chiếc xe gần như sắp tông trúng, mới tránh khỏi bị đâm bay. Triệu Thuận Ngôn mặt lạnh như tiền, lòng bàn tay tụ lại một luồng dị năng màu xanh lam, lập tức phóng thẳng về phía chiếc xe phía trước. Sét đánh trúng xe trong tích tắc, thân xe nghiêng sang phải, vừa đủ để né được đòn tấn công đó. Gã đàn ông này lúc đối đầu với đám xác sống chẳng hề dùng dị năng chút nào, không ngờ đến giờ vẫn chưa ép ra được. Triệu Thuận Ngôn lập tức dẫn người đuổi theo: "Bắt hắn lại cho tôi! Nếu không tất cả chúng ta đều không đến được căn cứ, rồi sẽ chết sạch ở đây!" Mọi người lao thẳng về phía chiếc xe, thậm chí có kẻ nhảy lên nóc xe, còn có người lái xe khác đến chặn đầu, liều mạng ngăn cản. Vừa có người leo lên mui xe thì một viên đạn sượt qua vành tai hắn, khiến hắn sợ đến mức ngã ngửa xuống, lăn khỏi mui xe. Ôm tai đầy máu, hắn trừng mắt nhìn phía trước, hoảng loạn tột độ. Những kẻ khác định xông lên cũng đều bị các chấm đỏ từ ống ngắm laser nhắm thẳng vào, răn đe không lời. Đến lúc đó, ai nấy đều đứng chết trân, không dám manh động. Chỉ cần động một chút, giây sau sẽ ăn đạn ngay. Ngay cả trước ngực Triệu Thuận Ngôn cũng sáng lên ánh đỏ. Anh ta nheo mắt nhìn về phía xa, hai chiếc SUV bọc thép đang bật đèn pha chói lóa lao đến. Lăng Lãng đứng một chân trên kính chắn gió, ngồi trên xe mui trần cầm súng, thấy tình hình thì nhíu mày, từ trên xe bật xuống: "Ồ, chuyện gì đây? Mấy người muốn chết hả, dám động vào xe của anh tôi?" Cậu ta bình thản bước tới, khẩu súng dài trong tay chĩa thẳng vào đầu một người: "Tên cuối cùng dám chặn xe anh tôi, giờ vẫn đang bị nhốt trong nhà giam dưới nước ở căn cứ, ngày nào cũng bị đánh bằng roi điện. Sao? Mấy người hai đứa cũng muốn thử không??" "Quân... quân gia?" Có kẻ mắt tinh thấy cậu ta mặc quân phục rằn ri, sợ hãi quỳ sụp xuống: "Không! Bọn em chỉ là không muốn anh Đoạn rời đi lúc này! Bên ngoài nguy hiểm quá!" Không chỉ Lăng Lãng mặc quân phục, còn có năm sáu người ngồi trên hai chiếc xe phía sau, trong đó có hai người cũng mặc đồ chiến đấu đặc biệt của quân đội, đang tò mò nhìn ra ngoài cửa xe. Chỉ nhìn vào vũ khí cao cấp trên tay Lăng Lãng và khí chất của bọn họ, ai cũng có thể nhận ra Đây là một tổ đội dị năng được trang bị và huấn luyện vô cùng tinh nhuệ! Đó là phản ứng đầu tiên của mọi người. Sắc mặt Triệu Thuận Ngôn thay đổi liên tục, cuối cùng cố nở nụ cười: "Mọi người về rồi à, vừa nãy chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi." Lăng Lãng lập tức chĩa súng về phía anh ta: "Nhắc lại xem, lúc nãy mày nói cái gì cơ?" Gương mặt Triệu Thuận Ngôn cứng lại: "Hiểu lầm, tôi nói là hiểu lầm. Bọn tôi tuyệt đối không có ý bất kính gì với anh Đoạn cả, chỉ là lo lắng cho sự an toàn của anh ấy thôi, ra ngoài lúc này thực sự rất nguy hiểm..." "Đêm khuya lắm bất trắc, một mình ra ngoài biết đâu lại gặp phải xác sống..." Lăng Lãng gằn giọng: "Mày tưởng tao mù chắc? Hay tụi mày là đám súc sinh chẳng hiểu đầu đuôi gì?" Triệu Thuận Ngôn sắc mặt trầm xuống, lòng bàn tay lặng lẽ tụ lại một luồng dị năng, còn chưa kịp sử dụng thì đã bị Long Nghiên tóm lấy cánh tay. Ngay sau đó, dị năng hệ lôi mạnh hơn hắn hai cấp đã nuốt trọn luồng năng lượng trong lòng bàn tay hắn. Hắn trừng mắt: "Đây là..." Long Nghiên mỉm cười: "Chưa từng thấy à? Dị năng hệ lôi cấp một." Cơn bỏng rát đau đớn như muốn thiêu cả cánh tay hắn. Luồng dị năng lôi hệ cấp cao len vào da thịt, thấm sâu vào máu, như có hàng triệu con côn trùng đang gặm nhấm không ngừng. Chỗ bị Long Nghiên chạm vào bắt đầu co giật không kiểm soát. Triệu Thuận Ngôn hít thở dồn dập, cuối cùng ngã ngồi phịch xuống đất, mắt trợn trắng ngất đi. Lăng Lãng nhếch môi: "Chị Long Nghiên làm gì vậy? Em còn chưa dạy dỗ hắn đâu, chị đã làm hắn ngất rồi." "Thôi đi, đừng phí lời với loại người này nữa, đi xem anh Đoạn thế nào đã." Lăng Lãng quát: "Còn mấy người trong xe nữa, đừng có ngồi xem kịch, xuống hết, gom đám này lại giữa sân, chờ xử lý." "Rõ!" Vài người đàn ông cao lớn từ trên xe bước xuống, có hai người tiến đến chiếc G-Class to kia: "Anh Đoạn, nhiệm vụ lần này bọn em hoàn thành xuất sắc lắm nhé, về còn sớm hơn dự kiến hai tiếng đấy! May mà đến kịp, không thì đám tép riu này gây họa lớn rồi!" "Này này! Mày vội vàng giành công à? Đội trưởng bọn mình còn chưa nói gì đâu, mày đã nhảy ba cấp lên báo công với cấp trên hả?" "Đợi chút nữa họp tuyên dương cũng chẳng có tên mày đâu! Ngậm miệng lại đi!" Bọn họ đều là dị năng giả được chọn lọc gắt gao từ quân đội, trong đó có hai người sở hữu dị năng kép, còn lại ai cũng là tinh anh trong hệ năng lực của mình. Tùy tiện gọi ra một người thôi, cũng đủ khiến cả hệ dị năng phải kiêng dè. Đoạn Kiêu Lâm mở cửa kính xe: "Gọi Lăng Lãng lại đây."