Cái Gì? Tôi Trở Thành Mỹ Nhân Tang Thi Trong Lòng Vai Ác Đỉnh Cấp
Phi Quan Âm Tình07-11-2025 20:50:41
"Đội trưởng! Anh Đoạn gọi anh!"
Lăng Lãng vừa chửi bới dạy dỗ mấy người, vừa cùng Long Nghiên đi tới liếc vào trong xe, giả vờ hỏi như không: "Cái cô kia... tên gì nhỉ, suýt nữa quên mất rồi, gì mà... Bùi..."
Long Nghiên: "Bùi Tây Tình."
"À đúng rồi, Bùi Tây Tình. Cô ta đâu rồi? Không lẽ sợ quá trốn mất rồi hả?" Lăng Lãng bật cười.
Đoạn Kiêu Lâm nói: "Bật hệ thống chiếu sáng lên, bảo người trong đội tản ra đi tìm."
"..." Lăng Lãng sững người: "Gì cơ?"
"Cô ta mất tích à?"
"Đi được bốn tiếng rồi, hướng tây nam."
"Cái gì vậy..." Lăng Lãng thấy khó hiểu: "Thật sự coi cô ta là thây ma có siêu năng lực à? Không sợ trời không sợ đất? Nếu giữa đường gặp đội khác, bị bắn chết luôn thì hài chết mất."
Long Nghiên khẽ ho: "Cậu kích động cái gì chứ? Anh Đoạn còn chưa nói gì mà, chắc chắn em ấy có lý do mới rời đi, hoặc là..."
Chị ấy quay đầu nhìn đám người đang bị canh giữ trong trại: "Hoặc là có liên quan đến bọn họ."
Lăng Lãng liếc qua, lạnh lùng hừ một tiếng: "Hơ, thì ra là bọn chúng."
Anh ta bước tới, đá ngã một tên, giẫm lên ngực hắn rồi rút súng dí vào đầu: "Người đâu? Ai trong tụi mày ép cô ta bỏ đi?"
Tên kia run rẩy kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Lăng Lãng lẩm bẩm: "Đồ ngu."
Không biết đang chửi ai.
Anh ta rút chân lại, lập tức ra lệnh cho cả đội mở toàn bộ hệ thống tìm kiếm: "Phó Phong, Nhiếp Bân, hai người phụ trách lục soát trong thành phố. Lữ Húc Đông đi với tôi và anh Đoạn ra ngoài thành. Long Nghiên ở lại trông người."
Long Nghiên gật đầu, vác súng nói: "Chỗ này cứ để tôi. Nếu tìm thấy cô ấy thì mau đưa về, nghe nói lúc Bùi Tây Tình đi vẫn còn tỉnh táo, chắc chưa bị lây nhiễm. Nhưng lỡ đâu dọc đường gặp đội dị năng khác thì nguy to."
"Xuất phát!" Lăng Lãng ra lệnh.
Mọi người lập tức chuẩn bị lên đường.
Nhiếp Bân và Phó Phong điều chỉnh thiết bị định vị, tiện miệng hỏi: "Chị Long Nghiên, Bùi Tây Tình là ai vậy? Sao trước giờ chưa từng nghe tên? Là con gái hả?"
Long Nghiên gật đầu: "Ừ, là cô bé bọn chị nhặt được bên đường."
"Vậy đội trưởng với anh Đoạn gấp tìm người làm gì? Cô ta mạnh lắm à?"
"Không." Long Nghiên đáp: "Cô ấy... chỉ là một con thây ma nhỏ xui xẻo thôi nhưng đến giờ vẫn chưa chết. Nếu đưa được cô ấy về thì có giá trị nghiên cứu rất lớn, biết đâu sau này tụi mình không còn sợ bị thây ma cắn nữa."
"Thật kỳ diệu, vậy phải tìm cho ra mới được."
Công nghệ của căn cứ rất hiện đại: từ hệ thống định vị chiếu sáng cho đến hệ thống tìm kiếm thông minh cấp đặc biệt kiểu "trải thảm", chỉ cần bật lên là có thể quét sạch cả thành phố như nhìn thấu từng lớp.
Lăng Lãng trèo lên chiếc G-Class: "Anh, mình đi thôi."
Đoạn Kiêu Lâm vặn vô lăng, xe lập tức rời thành.
Hai bên đều có đường, Lăng Lãng còn đang lưỡng lự thì xe đã rẽ phải.
Lăng Lãng hỏi: "Sao anh biết cô ấy sẽ đi hướng này?"
"Dựa theo suy nghĩ của cô ấy, chắc sẽ chọn đường này."
"Anh hiểu cô ta nghĩ gì luôn à?"
Đoạn Kiêu Lâm đáp: "Cậu quên tôi làm gì rồi à?"
"Ờ ha, qua tay anh rồi thì phạm nhân nào chẳng khai." Lăng Lãng khoanh tay, cười nhếch môi: "Nhưng giờ đã gần sáng rồi, chắc cô ấy không ngu đến mức đâm đầu vào đội khác đâu. Với lại lúc tụi mình tới đây có nhìn qua, khu vực này tạm thời không có đội nào hoạt động, chỉ có một đội cách đây không xa... là S1?"
S1 cũng đang ở quanh đây nhưng còn cách một đoạn, không dễ đụng phải.
Chỉ cần cô không ngốc mà ra ngoài dầm sương chịu lạnh, chắc sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn.
Nhưng cũng không dám chắc. Biết đâu trong góc nào đó lại thò ra một con thây ma.
Trong lòng Lăng Lãng cứ thấy bực bội, liên tục quan sát hai bên đường. Xe chạy hơn mười phút thì phía trước xuất hiện một cánh rừng, xe không thể tiếp tục đi vào.
Anh ta và Đoạn Kiêu Lâm xuống xe, đóng cửa lại.
"Cô ấy có ở trong đó không?"
Người đàn ông im lặng vài giây: "Có thể lắm."
Lăng Lãng: "Cái rừng âm u thế này mà cô ta dám vào hả?"
"Đi xem thử."
Cả hai cùng đi bộ vào rừng.
Cánh rừng này khá rậm, còn có một ngọn núi. Lăng Lãng nói: "Có khi nào cô ấy trốn trên núi không? Hay là chia ra tìm? Em leo lên xem thử, anh tiếp tục đi thẳng."
Đoạn Kiêu Lâm gật đầu.
Đêm tối đen như mực nhưng sau khi thức tỉnh dị năng, nhiều người đã có thị lực cực tốt. Lăng Lãng len lỏi qua rừng núi, vạch bụi cây gọi: "Bùi Tây Tình?"