Cái Gì? Tôi Trở Thành Mỹ Nhân Tang Thi Trong Lòng Vai Ác Đỉnh Cấp
Phi Quan Âm Tình07-11-2025 20:50:41
Anh hừ một tiếng, giơ tay nhận lấy, còn tung nhẹ một cái: "Thế này mà nặng à?"
Bùi Tây Tình định giành lại Lăng Lãng hỏi: "Không phải cần sấy khô sao?"
"... Ờ."
"Vậy giành làm gì?"
Bùi Tây Tình mừng rỡ: "Tôi được xem anh sấy kiểu gì hả?"
Lăng Lãng: "..."
"Đúng là đồ ngốc chưa thấy gì."
"Anh mà không chửi một câu là chết à?"
"Gặp cô thì đúng là không nhịn được."
Anh ta đặt chậu lên bàn, lấy đồ ra vắt bớt nước, rồi một luồng năng lượng màu đỏ nhạt tụ lại trong lòng bàn tay truyền vào đống quần áo.
Chưa đầy mười giây, cô đã cảm thấy hơi nóng truyền tới.
"Giỏi thật." Bùi Tây Tình khen ngợi.
Lăng Lãng hừ nhẹ: "Trò vặt thôi, mấy cái hay ho thật sự, cô còn chưa thấy đâu."
"Tôi sẽ cố sống tới lúc được thấy."...
Lăng Lãng nhìn chằm chằm cô.
Bùi Tây Tình chớp mắt: "Anh nhìn gì?"
"... Tốt nhất là sống tới lúc đó." Anh ta nói: "Đừng chết giữa đường tới căn cứ còn chưa kịp thấy."
"Yên tâm, trừ phi các người giết tôi không thì tôi có thành tang thi cũng không chết."
"Biết luồn lách thật."
Bùi Tây Tình cười híp mắt, lại đưa tay chạm vào vải áo để sưởi ấm. Nhưng vừa mới sờ vào, đã bị một luồng dị năng bỏng rát đánh bật ra.
"Á!" Cô rụt tay lại.
Còn chưa kịp nhìn kỹ tay, cổ tay đã bị Lăng Lãng nắm lấy. Anh ta nhíu mày: "Cô điên à? Người không có dị năng không được tùy tiện chạm vào dị năng! Bị bỏng đấy!"
Lăng Lãng cúi đầu xem vết đỏ ở đầu ngón tay cô: "Không ai từng nói với cô à?"
Bùi Tây Tình lắc đầu: "Xin lỗi... tôi không biết..."
Trong sách cũng không viết, ký ức của nguyên chủ cũng không có phần này, vì nguyên chủ vốn không có dị năng.
"Hừ..." Lăng Lãng nhìn đầu ngón tay trắng nõn đã đỏ bừng, hơi cáu: "Tôi đi lấy thuốc cho cô."
"Không cần đâu, vết nhỏ thôi, chắc tí là khỏi..."
"Dị năng không đùa được đâu."
Ngay khoảnh khắc đó, Bùi Tây Tình cảm nhận rõ sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người, và sức nóng thuộc tính hỏa trong lòng bàn tay Lăng Lãng. Cô thấy hơi không thoải mái, định rút tay về.
Nhưng Lăng Lãng lại nắm chặt, không cho cô rút lại.
Cô bị kéo đi mấy bước, vừa ra tới lối vào lều thì chạm ngay ánh mắt của Đoạn Kiêu Lâm đang vén rèm bước vào.
Người đàn ông đứng thẳng, thân hình cao lớn khí chất xuất chúng gần như che hết ánh sáng ngoài lều. Anh đang cầm một bản báo cáo xét nghiệm nguồn xác sống trên tay.
Ngón tay thon dài, giấy hầu như không bị nhăn chút nào. Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua hàng số liệu rồi dừng lại trên người Bùi Tây Tình.
Bùi Tây Tình theo bản năng tránh đi ánh mắt đó, người phía sau cô là Lăng Lãng lên tiếng trước: "Anh, anh tới rồi. Tay cô ấy vừa bị dính năng lượng dị biến, em đang chuẩn bị dẫn cô ấy đi bôi thuốc."
Thấy tập tài liệu trong tay anh, anh ta hỏi tiếp: "Có tin gì mới à?"
"Ừ." Đoạn Kiêu Lâm đưa tờ giấy cho anh ta, nói: "Thông tin mới nhất từ việc xét nghiệm nguồn xác sống, em dẫn người đến đó trước đi."
"Rõ!" Lăng Lãng quay sang Bùi Tây Tình: "Vết thương của cô tôi..."
Bùi Tây Tình lập tức nói: "Không sao đâu, anh đừng lo chỉ cần nói thuốc ở đâu tôi tự đi lấy là được rồi."
"Trong cốp xe phía sau nhưng mà cần..."
"Để tôi lo." Đoạn Kiêu Lâm ngắt lời anh ta: "Tôi đã gửi vị trí cụ thể và số liệu vào thiết bị ghi nhận, tranh thủ thời gian. Nếu không kiểm soát được nguồn xác sống kịp lúc, số lượng xác sống sẽ bùng phát mạnh."
Lăng Lãng gật đầu, lập tức mở thiết bị ra xem dữ liệu, ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Rõ, sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất, phá huỷ điểm bùng phát của nguồn xác sống."
Người đàn ông dõi theo nhóm Lăng Lãng rời khỏi.
Bùi Tây Tình vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện mấy ngày trước họ nhắc đến, giờ lại nhắc đến nguồn xác sống... Trong nguyên tác hình như chẳng hề đề cập tới. Cô cũng không nhớ rõ lắm.
Nguồn xác sống... là trung tâm phát tán virus xác sống trong truyện, thường vì xác sống tụ lại mà tái sinh, nó còn khủng khiếp gấp hàng chục, hàng trăm lần virus xác sống. Bên trong chứa toàn virus có tính lây nhiễm cực mạnh, liên tục làm ô nhiễm môi trường và sinh vật xung quanh. Còn phương pháp xử lý cụ thể thì cô không rõ.
Khi cô lấy lại tinh thần thì đã thấy người đàn ông kia đang nhìn cô chằm chằm.
Bùi Tây Tình vừa định mở miệng, anh đã dời mắt, giọng nhàn nhạt: "Đi theo anh."
"Vâng." Cô lập tức đi theo.
Đoạn Kiêu Lâm mở cốp xe, lấy ra một hộp thuốc. Trong đó là những loại thuốc cô chưa từng thấy. Cô còn chưa kịp nhìn kỹ thì hộp đã bị anh đóng lại. Tay cô bị anh nắm lấy, đưa lên.