Chương 35

Cái Gì? Tôi Trở Thành Mỹ Nhân Tang Thi Trong Lòng Vai Ác Đỉnh Cấp

Phi Quan Âm Tình 07-11-2025 20:50:41

Anh ta còn ngẩng đầu lên nhìn các tán cây mà gọi: "Cô trốn cái kiểu gì vậy hả, đừng nói là bị tôi mắng mấy câu mà sợ luôn rồi nha." Ở phía bên kia, Đoạn Kiêu Lâm đã băng qua rừng và đến vùng ngoại ô thị trấn. Trong cơn mê, Bùi Tây Tình kiệt sức, mi mắt nặng trĩu, không sao mở ra nổi. Giấc ngủ này chẳng hề yên ổn, cô mơ thấy mình bị lũ xác sống đuổi theo cắn xé, chạy mãi cúi đầu nhìn lại thì cả tay lẫn chân đều đã bị cắn đứt. Cô lê lết thân thể tàn tạ đến phim trường đạo diễn lại còn khen ngợi lớp hoá trang xác sống trên người cô "rất thần thái", rồi trực tiếp giao cho cô vai... xác sống. Cảnh vật xoay chuyển, vai diễn ban đầu của cô đã bị một nữ diễn viên mới thay thế. Cô gái đó vốn chẳng có tiếng tăm, vậy mà nhờ bộ phim xác sống ấy mà giành luôn giải "Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất", một bước thành ngôi sao. Còn cô, chỉ có thể mang thân thể tàn tật đứng dưới sân khấu lặng lẽ rơi nước mắt, vừa khóc vừa bị lũ xác sống xấu xí cắn nốt phần thịt mục rữa trên chân. Bùi Tây Tình bừng tỉnh, bật dậy khỏi giường, thở dốc dữ dội, hoảng loạn khắp mặt. Nhìn quanh thấy chỉ là căn phòng khách sạn vắng người tay chân vẫn còn nguyên vẹn không dấu vết bị cắn, cô mới lau mồ hôi lạnh. Chỉ là một cơn ác mộng. Giấc mộng làm diễn viên của cô đã kết thúc từ cái ngày tai nạn treo dây cáp. Sau khi xuyên tới đây, cuộc đời của chủ thể ban đầu cũng đã bị xoay vần vì một vết cắn của xác sống. Cô xoa nhẹ trán, vừa nhức vừa choáng, định xuống giường rót cốc nước thì vừa đặt chân trần xuống sàn lạnh, đã bắt gặp một ánh mắt sâu thẳm sắc xanh trong bóng tối. "!" Cô hoảng hồn, trượt ngã ngồi bệt xuống đất."Á! Anh là ai?" Người đàn ông ngồi đối diện, trong căn phòng không nhiều ánh sáng, chỉ có chút ánh trăng mờ nhạt hắt từ ngoài cửa sổ vào một nửa gương mặt anh ta ẩn trong bóng tối, khó mà nhìn rõ. Đôi mắt phía sau kính gọng đen ẩn chứa sự điềm tĩnh và sắc bén, luôn dõi theo cô như đang xác nhận điều gì đó. Bùi Tây Tình đầu óc mơ màng, rõ ràng mới chợp mắt được một lúc mà đã có người lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô. Người đàn ông vắt chân, nhàn nhã nhìn cô: "Cô giỏi chọn chỗ lắm." Nghe giọng quen thuộc, cô thở phào nhẹ nhõm, gượng đứng dậy: "Anh Đoàn... sao anh biết em ở đây?" Cô muốn bước đến gần nhưng hai chân mềm nhũn đành khuỵu xuống đất. Pha hoảng sợ lúc nãy đủ khiến cô lên cơn đau tim nếu chẳng may mắc bệnh. "Ừ."Tưởng rằng mình đã trốn rất kín, ai ngờ với anh, việc tìm ra cô lại dễ như trở bàn tay. Chẳng mấy chốc, anh đã đứng ngay trước mặt. Cúi người, ánh mắt lạnh nhạt đối diện ánh nhìn lo lắng mơ hồ của cô: "Cô không biến thành xác sống, lẽ ra nên ở trong thành đợi tôi." "... Em sợ làm phiền anh." Thật ra cô chỉ muốn chạy càng xa càng tốt, khỏi bị giết nếu thực sự biến thành xác sống. "Chỉ vậy thôi?" "Dạ." Ánh mắt cô nhìn anh trong veo. "Cô không cần phải lo sẽ làm phiền tôi." Anh nói: "Đối với căn cứ cô có giá trị nghiên cứu, không thể tùy tiện bỏ trốn."... Cô ngoan ngoãn cụp mắt. Giá trị nghiên cứu? Cô chẳng muốn biến thành vật thí nghiệm bị nhốt trong tủ kính chút nào. Anh hạ giọng: "Ngẩng đầu lên." Cô ngơ ngác: "Hả?" Đoạn Kiêu Lâm nhìn xuống cô. Làn da trắng mịn còn hằn dấu vết ép gối, hàng mi dài, cảm xúc đều giấu trong đôi mắt. Dù là ngây thơ hay khiêu khích, dường như chỉ khác nhau trong một cái chớp mắt. Anh cau mày: "Không muốn?" "Ai mà muốn làm thứ đó chứ?" Bùi Tây Tình khẽ chớp mắt, vẻ yếu ớt lộ rõ giọng nói mềm mại, đáng thương: "Thật sự..." Cô quỳ dưới đất, ngẩng cổ khẽ rướn người đến gần: "Anh Đoàn, anh thật sự muốn đưa em đi sao? Nếu em không muốn thì sao?" Khoảng cách giữa hai người chỉ còn mơ hồ, cô ngước mắt lên: "Không đi... được không?" Đoạn Kiêu Lâm nhìn xuống, giọng lạnh nhạt: "Không phải do tôi quyết định được." "Vậy... phải làm sao?" Chẳng phải anh là người của Farallon sao? Sao chuyện này anh cũng không quyết định được? "Không biết." Giọng anh như phán quyết, cứng rắn không thể lay chuyển. Anh không động đậy, cũng không ngăn cản hành động của cô, mặc cho cô lấn tới. Bùi Tây Tình nghe rõ tiếng tim mình đập như điên nhói ran nơi lồng ngực. Cô cố nén sợ hãi, đến khi chỉ còn một chút khoảng cách nữa là chạm vào anh thì dừng lại. Cơ thể lạnh toát, không thể chống lại hơi ấm tỏa ra từ người anh.