Ái Thiếp Diệt Thê, Trọng Sinh Ta Từ Hôn Tra Nam Gả Cho Vương Gia
Chi Tri06-09-2025 22:42:05
Sau khi ổn định cho Thẩm Du, cả hai xoay người lên ngựa.
Thẩm Chiêu vung roi, chỉ về một hướng, nói với Khổng Thanh:
"Đi thẳng hướng này, sẽ đến được lãnh địa của Bắc Lâm vương."
Khổng Thanh quỳ gối, giọng khẩn thiết:
"Tướng quân..."
"Ta giao nàng cho ngươi." Thẩm Chiêu nghiêm mặt, ánh mắt kiên định:
"Bảo vệ nàng an toàn, đây là quân lệnh cuối cùng của ta dành cho ngươi."
Đôi mắt Khổng Thanh đỏ ngầu, gương mặt đầy vẻ quyết tâm:
"Vâng! Mạt tướng tuân lệnh!"
"Đi thôi." Thẩm Trọng An thúc giục.
Ông xoay đầu ngựa, bước đi chậm rãi. Tiếng vó ngựa của đội quân phía sau dần xa, chỉ còn lại ông và Thẩm Chiêu lặng lẽ trên nền tuyết trắng.
Ông muốn quay đầu nhìn nhi nữ mình lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
Thôi vậy, nhìn hay không nhìn cũng chẳng thể thay đổi kết cục. Gặp gỡ hay chia ly, vốn dĩ đều là những điều khó tránh khỏi. Hẹn gặp lại, vào một ngày khác.
-
Tiếng vó ngựa dồn dập bên tai, cơ thể nàng dần tỉnh lại trong cơn xóc nảy.
Thẩm Du chậm rãi mở mắt, trước mắt chỉ là một màu đen kịt, cơ thể vẫn trong trạng thái mềm nhũn, gần như bất lực.
Nàng thử cử động cánh tay, nhưng người phía trước dường như đã nhận ra nàng tỉnh lại. Hắn ta vén chiếc áo choàng đang phủ trên đầu nàng ra.
"Tiểu thư."
Nàng nhận ra giọng nói của Khổng Thanh, ánh sáng chói lòa làm nàng lập tức nhắm mắt lại.
"Ta đang ở đâu?"
Khổng Thanh nhìn về phía trước, trả lời:
"Đã bắc tiến được trăm dặm, chỉ cần nửa ngày nữa sẽ đến được bờ sông, qua sông rồi vòng qua..."
"Thả ta xuống!" Thẩm Du ngắt lời, giọng đầy cương quyết.
Lúc này nàng đã nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Hai hàng binh sĩ khoảng mười người cùng đi, nàng và Khổng Thanh chung một ngựa. Có lẽ sợ nàng ngã khi đang hôn mê, Khổng Thanh đã buộc nàng vào lưng hắn ta.
Ngựa vẫn tiếp tục tiến về hướng bắc, nhưng Khổng Thanh không quay đầu ngựa lại.
Thẩm Du thử giãy giụa, nhưng phát hiện kinh mạch toàn thân đã bị chế ngự.
Nhận ra ý đồ của nàng, Khổng Thanh nói:
"Tiểu thư, ta phụng mệnh tướng quân hộ tống người về Thịnh Kinh."
Thẩm Du gằn giọng:
"Ta không về Thịnh Kinh! Phụ thân và huynh ta vẫn còn ở ngoài Yến Lương Quan, ngươi bảo ta bỏ mặc họ mà chạy trốn sao?"
Khổng Thanh không đáp.
"Khổng Thanh, ngươi muốn làm đào binh à?"
"Chúng ta không phải đào binh!"
"Nếu không phải đào binh, thì theo ta quay về!"
Khổng Thanh bất ngờ ghìm cương, xuống ngựa, đứng bên cạnh nàng, trầm giọng nói:
"Tiểu thư, không thể quay lại. Lương Kiến Phương đã phong tỏa thành, lương thực trong thành không thể đưa ra, quân ngoài thành cũng không vào được. Đây là một cục diện tử vong."
"Chết thì sao?" Thẩm Du dõng dạc:
"Ngươi muốn sống nhục và cả đời day dứt, hay giết vài tên Tây Quyết rồi chết một cách vẻ vang?"
Khổng Thanh im lặng, nhưng vẻ bất cam trên khuôn mặt đã tố cáo suy nghĩ của hắn ta.
Thẩm Du tiếp lời:
"Chỉ chết trên sa trường vì nước mới đáng, đâu cần phải bọc thây mà trở về." (Lời thơ trong bài Xuất Tái của Từ Tích Lân. )
"Đây là câu thơ đầu tiên phụ thân dạy ta. Ta không rút lui. Cho dù phải chết ở đó, ta cũng muốn chứng kiến người sau đánh bại quân Tây Quyết."
Mắt Khổng Thanh đỏ hoe, hắn ta ngẩng đầu lên, nghiến răng nói:
"Chúng ta không rút!"
"Vậy thì giải huyệt cho ta."
Khổng Thanh nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt đầy do dự. Cuối cùng, hắn ta lắc đầu, kiên quyết nói:
"Ta là lính của tướng quân, ta phải tuân theo lệnh. Đợi đưa tiểu thư về Thịnh Kinh, ta sẽ quay lại cùng họ chiến đấu."
Thẩm Du giận run người, thở gấp:
"Được, ngươi không giải đúng không?"
Khổng Thanh còn chưa hiểu nàng định làm gì thì đã thấy khóe môi nàng rỉ máu.
"Ngươi giải không?" Nàng lạnh lùng hỏi.
Tự vận nội tức để phá giải huyệt đạo là một hành động nguy hiểm, có thể làm tổn hại kinh mạch, thậm chí mất đi hoàn toàn võ công.
Như bị dao kề vào cổ, Khổng Thanh cắn răng, cuối cùng buộc phải giải huyệt cho nàng.