Chương 33

Ái Thiếp Diệt Thê, Trọng Sinh Ta Từ Hôn Tra Nam Gả Cho Vương Gia

Chi Tri 06-09-2025 22:42:05

Tuy hai người là phụ tử, nhưng ở trong quân doanh, họ vẫn gọi nhau theo chức vụ. "Ngươi có ý kiến gì?" Thẩm Trọng An hỏi. ... Hôm nay việc luyện tập không nhiều, chủ yếu là kiểm tra quân số và cho toàn quân nghỉ ngơi. Khi đội hình vừa giải tán, Dương Bang đã khoác vai Thẩm Du, cùng nàng đi về phía lều trại."Lều của chúng ta ít người, hai ngày trước lại mất hai huynh đệ, giờ cộng thêm ngươi cũng chỉ có bảy người." Nói xong, hắn ta vén rèm bước vào. Trong lều đã có bốn, năm người ngồi sẵn. May mà là mùa đông, ai nấy đều rét đến mức chẳng ai cởi giày ra. Thẩm Du nhớ lại mùa hè nóng nực từng vào lều trại. Khi ấy, binh sĩ ai nấy đều trần trụi, chân trần bước đi. Mùi trong lều quả thật có thể khiến người ta rơi nước mắt ngay tại chỗ. Dương Bang lần lượt giới thiệu: "Đây là Đại Miệng Du, đây là A Hổ, đây là..." Sau khi giới thiệu xong, hắn lại vỗ vai Thẩm Du, cười nói: "Còn đây là Sơn Pháo." "Ai đặt cho ngươi cái biệt danh này vậy?" Đại Miệng Du hỏi. Quả thật, Đại Miệng Du đúng như tên gọi, cái miệng to đến mức dường như có thể nuốt cả người. Thẩm Du cũng muốn biết, tại sao Dương Bang lại gọi nàng bằng cái biệt danh kỳ quặc ấy. "Đồ đạc ngươi đâu?" Dương Bang hỏi. Hành lý của Thẩm Du vẫn để ở dưới một lều gần trướng chính. Đó chỉ là vài vật dụng thường ngày, mang qua đây thì không tiện. Hơn nữa, nàng cũng chẳng định ở lâu, chỉ chờ qua trận chiến lớn năm ngày sau là sẽ rời đi. "Ta không có nhiều đồ đạc." A Hổ nhìn nàng từ trên xuống dưới, hỏi: "Ngươi gầy thế này, có vác nổi đao không?" Thẩm Du liếc hắn ta, nhàn nhạt đáp: "Vác ngươi còn chẳng thành vấn đề." Đại Miệng Du nghe vậy liền bật cười, nụ cười ấy khiến cái miệng càng mở to, đủ để lộ ra ba mươi hai chiếc răng, trông như muốn nuốt cả trời. Dương Bang chỉ tay: "Ngươi đừng cười nữa, cẩn thận dọa sợ người mới." Dương Bang là người nhiệt tình, còn chủ động đi lấy cho Thẩm Du một chiếc chăn và một bộ quần áo. Đêm xuống, trong lều trại bắt đầu vang lên từng đợt tiếng ngáy nối tiếp nhau. Thẩm Du không thể ngủ được, nàng cứ trằn trọc mãi, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước. Trong ký ức của nàng, tin khẩn truyền về Thịnh Kinh là như thế này: "Ngày hai mươi bảy tháng Mười, Thẩm Chiêu dẫn binh đột kích đại doanh Tây Quyết, bị bao vây. Thẩm Trọng An thống lĩnh binh lính còn lại tiến đến cứu viện, giám quân khuyên can không được. Thẩm Trọng An mạo hiểm truy kích, rơi vào bẫy, khiến toàn bộ mười vạn đại quân bỏ mạng ngoài cửa ải." Quân báo ghi lại rất mơ hồ, chuyện cụ thể ở tiền tuyến ra sao, chẳng ai biết rõ, bởi trong số mười vạn đại quân, chỉ còn lại vài người sống sót. Kiếp trước nàng đã cảm thấy chuyện này đầy nghi vấn. Nàng hiểu rõ phụ thân mình, người luôn cẩn trọng, hai chữ "mạo hiểm" không hề phù hợp với ông. Chỉ tiếc nàng không bước chân vào triều đình, tin tức bị bưng bít. Mãi đến khi gả cho Giang Liễm, nàng mới dò la được vài điều từ miệng hắn ta. Trong trận chiến đó, e rằng đã có nội gián. Đó là mười vạn binh sĩ bằng xương bằng thịt, vậy mà chẳng ai chịu trách nhiệm cho trận chiến ấy. Bất kể có bao nhiêu nghi vấn, Thẩm Trọng An vẫn là cái tên hoàn hảo để gánh vác tội danh này. Ban ngày, Thẩm Du chủ động nhận việc chuyển đồ qua lại giữa các doanh trướng, nhân cơ hội tìm hiểu sơ đồ bố trí trong quân doanh. Ngoại trừ nơi chứa lương thảo được canh phòng nghiêm ngặt, những nơi khác tạm thời không thấy dấu hiệu bất thường. Nhìn vào tình thế hiện tại, nàng hoàn toàn không tìm ra bất kỳ dấu hiệu nào dẫn đến thất bại. Tình hình ở Yên Lương Quan khiến nàng giống như con ruồi không đầu, bay loạn khắp nơi. Hễ đụng phải đâu thì nàng cũng tranh thủ tìm hiểu xem liệu có cách nào phòng bị trước hay không. Thậm chí, nàng còn lén rời doanh trại, vào thành gặp vài người.