Chương 17

Ái Thiếp Diệt Thê, Trọng Sinh Ta Từ Hôn Tra Nam Gả Cho Vương Gia

Chi Tri 06-09-2025 22:42:06

Ánh sáng lờ mờ từ hai chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên bị gió thổi đung đưa, khiến bóng dáng người kia lúc sáng lúc tối. "Đúng vậy," Thẩm Du đáp,"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" "Thỉnh tiểu thư chờ một lát." Tên tiểu đồng vội vén rèm xe, một thanh niên cao ráo từ bên trong bước xuống. Thân hình người đó, Thẩm Du quá mức quen thuộc. Không ngờ mới sống lại được ba ngày, nàng đã gặp Giang Liễm Chi. Trái tim nàng đập loạn, bàn tay bất giác đưa về phía con dao giấu trong giày. "Tiểu thư, người làm gì thế?" Lục Dược nhìn thấy hành động của nàng, kinh hãi hỏi. Thẩm Du giật mình, vội rụt tay lại. Chỉ trong khoảnh khắc đó, Giang Liễm Chi đã tiến lại gần. Nàng theo bản năng muốn né đi, bởi lẽ không chắc bản thân có lỡ tay cắt cổ Giang Liễm Chi hay không. Giết quan triều đình là trọng tội, huống hồ nàng còn chưa biết cái chết của mình kiếp trước có liên quan đến hắn ta hay không. Giang Liễm Chi dừng chân bên cạnh xe, khẽ gọi: "Thẩm tiểu thư." Lục Dược nháy mắt ra hiệu với Thẩm Du,"Tiểu thư, là Giang..." Chưa kịp nói hết câu, Thẩm Du đã vội bịt miệng nàng ta, nhét nàng ta trở lại trong xe, quay ra nhìn Giang Liễm Chi với vẻ lạ lẫm: "Ngươi là ai?" Giang Liễm Chi không nói, chỉ nhìn nàng chăm chú. Đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta chìm trong ánh sáng mờ nhạt từ đèn lồng, chứa đầy những cảm xúc phức tạp. Cuối cùng, hắn ta lại gặp được nàng. Kiếp trước, hắn tận mắt chứng kiến nàng chết ngay trước mặt mình. Những chiếc đèn lồng trước cửa sân nhỏ kia mãi mãi không còn sáng, mỗi lần hắn ta đi qua chỉ thấy một mảnh đen tối, mới biết từng ngày nàng chờ hắn ta quay về, tay luôn cầm chiếc đèn ấy. Nghĩ đến đây, hắn ta khẽ nhắm mắt, đau khổ tràn ngập tựa như trái tim bị bóc tách từng mảnh. Nỗi đau kiếp trước đến kiếp này vẫn chưa hề thuyên giảm. Hắn ta hiểu rõ quá muộn màng, có những người là như vậy, chỉ khi mất đi mới biết quý trọng. Hắn ta muốn gọi nàng một tiếng "A Du" như trước, nhưng hiện tại hắn ta không thể. Song, tất cả vẫn còn sớm, chẳng phải sao? Sớm hơn rất nhiều so với lần đầu họ gặp gỡ ở kiếp trước. Thấy nàng vẫn đang nhìn mình, Giang Liễm Chi khẽ cười: "Thẩm tiểu thư, ta họ Giang, tên Tịch, tự là..." "Ồ-" Thẩm Du kéo dài giọng đáp,"Tên là "Kỹ"* à, hân hạnh, hân hạnh." Phía sau Giang Liễm Chi, tên tùy tùng sắc mặt nghiêm nghị, định lên tiếng: "Đại nhân nhà ta—" "Không sao." Giang Liễm Chi giơ tay ngăn lại, mỉm cười nói: "Hai ngày trước gia mẫu từng đến phủ đề cập hôn sự, chắc hẳn Thẩm tiểu thư đã nghe qua." (*Chơi chữ: "Tịch" đồng âm với "Kỹ", mang nghĩa kỹ nữ. )