Ái Thiếp Diệt Thê, Trọng Sinh Ta Từ Hôn Tra Nam Gả Cho Vương Gia
Chi Tri06-09-2025 22:42:05
Những lính gác của Tây Quyết tránh gió ở sau lều, không hay biết gì đã bị bịt miệng, cổ họng bị cắt ngọt lịm. Chúng thậm chí còn chưa cảm nhận được đau đớn thì đã gục xuống.
Cũng với cách đó, lính gác ở những vị trí khác đều bị tiêu diệt. Có kẻ đang giải quyết nhu cầu cá nhân, thậm chí còn chưa kịp kéo quần lên đã bị đâm ngã vào vũng nước tiểu của chính mình.
Thẩm Du thở ra một luồng khí trắng, đôi tay nhuốm máu lạnh lẽo. Nàng nhanh chóng lau sạch lên ống quần, thấp giọng hỏi: "Kho lương ở hướng nào?"
Khổng Thanh làm ký hiệu, chỉ về hướng cũ: "Ngươi ra ngoài doanh trại chờ ta, nửa khắc sau khi tín hiệu sáng lên, quân của tướng quân sẽ đến."
Thẩm Du không đáp, thân hình nhỏ nhắn lách mình vào bóng tối, tiến về phía kho lương. Khổng Thanh bất đắc dĩ phải đi theo nàng. Đến Thẩm Chiêu còn chưa cản được nàng, hắn ta càng không có khả năng làm điều đó.
Khi đến gần một lều lớn, Thẩm Du ra hiệu cho mọi người dừng lại, rồi nhanh chóng ẩn mình sau trướng.
Khổng Thanh không hiểu lý do, nằm im tại chỗ chờ nàng.
Thẩm Du lắng tai nghe, một lát sau thấp giọng: "Có điều gì đó không ổn, yên tĩnh quá mức."
Nghe nàng nhắc, Khổng Thanh cũng nhận ra. Đáng lẽ trong lều phải có tiếng ngáy của binh sĩ, nhưng hiện tại chỉ có tiếng gió.
Doanh Bắc của Tây Quyết... trống không!
Hai vạn binh lính của Bác Đạt đã biến mất.
Thẩm Du nhanh chóng phân tích tình thế. Đội quân này chỉ có hai hướng để hành động:
Thứ nhất, chúng tranh thủ đêm tối để tập kích vào cổng Bắc của Yên Lương Quan.
Thứ hai, chúng có thể quay lại phòng thủ doanh Nam của Tây Quyết, tập trung binh lực tấn công chính diện vào cửa ải.
Càng suy nghĩ, Thẩm Du càng cảm thấy bất an, bởi bất kể trong hai khả năng nào, cũng cần một điều kiện tiên quyết: Tây Quyết đã biết trước về cuộc tập kích tối nay.
Nếu Thẩm Chiêu dẫn quân tấn công Nam doanh, chắc chắn sẽ rơi vào bẫy, không một ai trở về. Đồng thời, Tây Quyết còn có thể nhân cơ hội này tập kích cổng Bắc của Yên Lương Quan, tạo thế gọng kìm tấn công cả trước lẫn sau.
Lúc đó, Thẩm Trọng An sẽ phải đối mặt với lựa chọn giữa cứu con trai mình hay bảo vệ Yên Lương Quan. Dù chọn phương án nào cũng đều rơi vào thế bị động, tổn thất nặng nề.
Khổng Thanh cũng chợt hiểu ra, gương mặt đầy nghiêm trọng, nặng nề nói: "Doanh trại của chúng ta có nội gián."
Thẩm Du gật đầu, nói ngắn gọn: "Và kẻ đó còn giữ một vị trí không nhỏ."
Nói rồi, Thẩm Du lập tức quay người, đi về hướng ngược lại.
Khổng Thanh vội nắm lấy tay nàng, hỏi: "Ngươi định làm gì?"
"Ta phải xác định bọn chúng thực sự đang ở đâu, sau đó mới có thể tiến hành bước tiếp theo. Ngươi ở đây chờ ta."
Thẩm Du không hề đi theo quy tắc thông thường, khiến Khổng Thanh cảm thấy đau đầu.
Nàng lén lút men theo đường ra khỏi doanh trại, nửa khắc sau lại quay về theo lối cũ.
Cuối tháng Mười, trời lạnh đến thấu xương, nhưng trên trán Thẩm Du đã lấm tấm mồ hôi.
Giọng nàng gấp gáp: "Trên đường ngựa đi về hướng Bắc, phân ngựa còn rất tươi. Chắc chắn chúng đang định vòng ra sau để tạo thế gọng kìm tấn công cả trước lẫn sau. Ta sẽ ở lại đây, giữ lại hai mươi người cho ta, còn ngươi dẫn phần còn lại đi chặn đường rút của chúng. Để chúng không thể quay về phòng thủ."
Vừa dứt lời, trong gió bỗng truyền đến một tiếng còi dài, tiếp đó là hai tiếng chim kêu ngắn gọn.
Đôi mắt Thẩm Du sáng lên: "Ca ta cũng đã phát hiện ra vấn đề."
"Ta sẽ đốt kho lương của chúng! Ngươi đi chặn đường rút, nếu thành công, hãy ra hiệu cho ta. Khi lửa bùng lên, nhất định chúng sẽ quay về phòng thủ, và ca ta có thể nhân cơ hội này đánh một trận bất ngờ."
Trong lòng Khổng Thanh không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ vị tiểu thư này đầu óc xoay chuyển quá nhanh. Nếu không nhờ gió lạnh làm người ta tỉnh táo, thật khó mà theo kịp tốc độ của nàng.