Ái Thiếp Diệt Thê, Trọng Sinh Ta Từ Hôn Tra Nam Gả Cho Vương Gia
Chi Tri06-09-2025 22:42:05
"Chiếc vòng này cũng là tỷ tặng. Tỷ tặng nhiều đồ như vậy, làm sao nhớ hết được, nhưng muội dùng thứ gì cũng là đồ của tỷ, nên muội nhớ rất rõ." Phủ tướng quân tuy không phô trương như các gia đình danh giá, nhưng thể diện vẫn phải giữ.
Trong nhà ít chủ nhân nhưng cũng có đến cả trăm người hầu. Quân công của Thẩm Trọng An thường được giao cho Thẩm phu nhân quản lý, nhưng bà không phải người giỏi tính toán, chỉ đủ duy trì vẻ bề ngoài. Tiền thuê đất và cửa hàng cũng chỉ đủ để mỗi năm Thẩm Yên sắm vài món trang sức tạm gọi là ra dáng.
Thẩm Du thì khác. Mẫu thân nàng mất sớm, nãi nãi là Lục lão thái thái thương nàng như ngọc quý trên tay. Bà không tiếc gì với nàng, từ trang sức vàng bạc đến lụa là gấm vóc, chỉ cần tốt đều gửi tới.
Nhưng Thẩm Du không thích chưng diện. Nàng cảm thấy trang sức lủng lẳng vướng víu, ảnh hưởng đến việc luyện võ. Chỉ cần múa vài chiêu, trang sức trên người cũng bay tứ tung.
Hai người cố gắng trò chuyện thêm vài câu, nhưng Thẩm Du nhanh chóng không tìm được gì để nói. Nàng đành ăn điểm tâm, vừa nhai vừa hỏi:
"Món này ngon đấy, muội mua ở đâu thế?"
Ánh mắt Thẩm Yên thoáng qua chút biến động, giọng nàng trầm xuống:
"Đây là do Giang đại nhân gửi tới, bảo muội mang cho tỷ."
Thẩm Du bị một miếng điểm tâm mắc kẹt trong cổ họng.
Nàng vẫn nhớ như in việc kiếp trước Giang Liễm Chi hạ độc trong đồ ăn của mình, lập tức muốn nôn hết thứ vừa ăn ra ngoài.
Không còn hứng thú, nàng đặt nửa miếng điểm tâm trong tay lên bàn, phủi nhẹ những vụn nhỏ bám trên ngón tay, rồi nói:
"Ta đã dặn gác cổng không nhận bất kỳ thứ gì của hắn. Về sau, ngươi cũng đừng thay hắn chuyển giao nữa."
Thẩm Yên len lén nhìn nàng qua khóe mắt, ngập ngừng hỏi:
"Đại tỷ thực sự không có chút tình ý nào với hắn sao?"
Thẩm Du đáp:
"Ta không thích hắn, vậy nên không cần hắn phí thời gian nữa."
Thẩm Yên mím môi,"Muội hiểu rồi."
Hai người không nói gì thêm. Bầu không khí trở nên gượng gạo, Thẩm Yên đứng dậy định rời đi. Khi đến cửa, nàng ta dừng lại, do dự một lát rồi nói:
"Phụ thân và đại ca thực ra đã rời đi hai ngày rồi."
Thẩm Du kinh ngạc nhìn nàng ta.
Thẩm Yên tiếp lời:
"Phụ thân dặn đừng nói với tỷ. Ngày hôm đó sau khi tỷ bị phạt quỳ một canh giờ, họ đã khởi hành."
"Vậy tại sao ngươi lại nói cho ta?"
"Vì muội biết tỷ muốn đi."
Biên ải đang căng thẳng, phụ thân Thẩm Trọng An và đại ca đều không thể an tâm nghỉ ngơi. Hiểu rõ tính tình nhi nữ, ông đoán nhất định nàng muốn theo, vậy nên, phụ thân luôn yêu thương nàng lại lần đầu phá lệ, phạt nàng quỳ suốt hai ngày để giữ nàng ở lại nhà.
Chiến sự vừa mở màn, ít thì vài tháng, nhiều thì một hai năm. Mà Thẩm Du đã đến tuổi, dù sao cũng là một nữ nhi, không thể phí hoài thanh xuân ở nơi biên ải.
Chờ Thẩm Yên rời đi, Thẩm Du gọi hai nha hoàn vào phòng.
Lục Dược vừa mở cửa đã thấy trên bàn đặt sẵn một túi hành lý. Đó là túi mà hôm qua nàng ta giúp Thẩm Du chuẩn bị.
Hồng Kiều thoáng nhìn qua đã nhận ra có điều không ổn, rụt rè gọi một tiếng:
"Tiểu thư."
Thẩm Du ngước mắt, hỏi:
"Phụ thân có nói khi nào khởi hành không?"
Hồng Kiều ấp úng đáp:
"... Ngày mai."
"Mấy giờ?"
"Giờ Mão."
"Bốp——" Thẩm Du vỗ mạnh một cái lên bàn, giận dữ:
"Ngày mai giờ Mão là ngươi đi hay ta đi? Phụ thân đã đi được ba ngày, vậy mà các ngươi dám giấu ta đến tận bây giờ!"
Lục Dược liếc nhìn Hồng Kiều, đôi chân run rẩy, liền quỳ xuống trước. Quỳ rồi, nàng ta kéo kéo tay áo Hồng Kiều, hai người cùng quỳ dưới cửa.
Thẩm Du nhìn mà càng thêm bực bội, quát:
"Đi dắt ngựa của ta ra đây!"
Lục Dược toan đứng dậy đi, lại bị Hồng Kiều kéo lại.
Hồng Kiều ngẩng đầu, đáp:
"Tướng quân có nhắn lại cho tiểu thư."
"Nhắn gì?"