Ái Thiếp Diệt Thê, Trọng Sinh Ta Từ Hôn Tra Nam Gả Cho Vương Gia
Chi Tri06-09-2025 22:42:06
Lục Dược co người lại:
"Thôi, ta giữ mạng là hơn."
Thẩm Du nằm trên giường nghỉ cả ngày. Đến chiều hôm sau, nàng mới gắng gượng xuống giường tập đi lại.
Ngày mai đã phải rời kinh, đôi chân nàng không tiện, không thể làm chậm tiến độ của họ, nên nàng phải vận động để sớm phục hồi.
Khi đang đi lại trong phòng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài sân có tiếng ồn ào náo nhiệt.
Thẩm Du vịn tường, bước đến mở cửa, liền thấy Thẩm Yên đứng ở cổng sân, bên cạnh là nha hoàn thân cận, tay xách một hộp thức ăn.
"Ta đến gặp đại tỷ cũng không được sao?"
Hồng Kiều lên tiếng:
"Nhị tiểu thư thứ lỗi, tướng quân đã dặn, mấy ngày này dù ai đến cũng không được để tiểu thư gặp mặt."
Sắc mặt Thẩm Yên thoáng chút không vui, ánh mắt lướt qua Hồng Kiều và Lục Dược, bỗng thấy cánh cửa phía sau mở ra, Thẩm Du đứng đó.
"Đại tỷ."
Thẩm Du vẫy tay với nàng, nói nhẹ nhàng:
"Vào đi."
Ánh mắt Thẩm Yên đảo qua Hồng Kiều và Lục Dược đang chắn đường, dường như vẫn có chút e ngại.
"Đừng để ý đến bọn họ," Thẩm Du cười cợt:
"Nếu hai người này còn dám ngăn cản muội, ta sẽ phạt họ ra chuồng ngựa dọn dẹp."
Không còn ai cản trở, Thẩm Yên mỉm cười bước tới, đỡ tay Thẩm Du ngồi xuống, hỏi thăm:
"Chân đại tỷ đã đỡ hơn chưa?"
"Vẫn còn dùng tạm được."
Thẩm Yên ra hiệu cho nha hoàn đặt hộp thức ăn xuống, mở ra từng tầng, bên trong là những món điểm tâm nhỏ nhắn, tinh xảo.
"Đại tỷ nếm thử đi."
Thẩm Du nhón lấy một miếng, vừa định cắn thì ngẩng lên, thấy Hồng Kiều và Lục Dược mỗi người đứng một bên cửa, mắt cứ chăm chăm nhìn nàng.
"Hai người cũng muốn ăn sao?"
Hồng Kiều và Lục Dược đồng loạt lắc đầu.
"Vậy còn đứng đó làm gì? Đứng chắn cửa, gió lạnh lùa vào cả phòng, mau ra ngoài đi."
Hai người lui ra, tiện tay đóng cửa lại, trong phòng giờ chỉ còn lại Thẩm Du và Thẩm Yên.
Mặc dù là tỷ muội ruột, nhưng tình cảm giữa hai người lại không sâu sắc như với Thẩm Chiêu.
Từ nhỏ hai người không lớn lên cùng nhau. Một người tinh thông cầm kỳ thi họa, một người chuyên tâm vào binh khí, hoàn toàn không có điểm chung. Dù trước đây hay bây giờ, cả hai đều không trò chuyện được nhiều.
Thẩm Du đành tìm một câu xã giao:
"Hôm nay muội cài trâm đẹp đấy."
Thẩm Yên đưa tay chạm nhẹ vào tóc, đáp:
"Đây là trâm tỷ tặng muội mà."
"Thật sao?" Thẩm Du ngẩn ra.
Thẩm Yên gật đầu, đưa tay lên, chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay tỏa sáng, rõ ràng là món trang sức quý giá.