Ái Thiếp Diệt Thê, Trọng Sinh Ta Từ Hôn Tra Nam Gả Cho Vương Gia
Chi Tri06-09-2025 22:42:06
Giang phu nhân nghĩ đến lại nổi cơn giận, không nhịn được chất vấn: "Trước khi để ta đến, sao con không nhắc đến chuyện nàng ta là kẻ tàn phế?"
Trong đầu Giang Liễm Chi như vang lên một tiếng nổ lớn,"Tàn phế? Không thể nào."
"Sao lại không thể?" Giang phu nhân không cam lòng nói,"Một chân của nàng ta bị què, nghe nói là bị thương trên chiến trường. Ta đã bảo rồi, một tiểu thư khuê các, ngày ngày múa đao múa kiếm, thật không ra thể thống gì."
Giang phu nhân nhìn hắn ta, giọng đầy trách móc: "Chẳng lẽ con cũng không biết? Vậy chắc chắn là bị con bé đó lừa rồi."
"Con bé Thẩm Du đó hận không thể gả sang đây ngay ngày mai, què mất một chân còn dám đuổi ta ra tận cổng lớn, làm ta ngã một cú đau điếng."
"Thịnh Kinh này không thiếu tiểu thư tài mạo song toàn, con cũng đừng vội, để ta tìm cho con một người thật tốt."
Giang phu nhân cứ thao thao bất tuyệt cả nửa buổi, mãi đến khi nhận ra ánh mắt Giang Liễm Chi đã mông lung nhìn xa xăm.
"Liễm Chi?"
Giang Liễm Chi thu ánh mắt lại, khẽ đáp,"Con đã biết rồi."
Thấy phản ứng của hắn ta, Giang phu nhân tạm an lòng, đưa áo choàng cho hắn ta, lại quở trách mấy câu nha hoàn bên cạnh rồi rời đi.
Đi qua cửa vòm trăng, bà ngoái đầu lại, vẫn thấy Giang Liễm Chi đứng yên bên bờ hồ.
Giang phu nhân lắc đầu, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ngươi nói xem, nó làm sao thế nhỉ? Dăm ba hôm nay cứ đứng mãi chỗ đó, cái hồ này nhìn hơn mấy chục năm rồi, có gì mà xem hoài không chán."
Thịnh Kinh phồn hoa, dù là thời điểm này cũng không có lệnh giới nghiêm. Trăng lên đến đỉnh, phố xá vẫn nhộn nhịp với những tiếng rao hàng và bóng người qua lại.
Cảnh tượng thái bình này chẳng ai ngờ chỉ hai ngày nữa đại quân Tây Chuyết sẽ tấn công thành.
Phía đông thành toàn những nhà cao cửa rộng, ngói xanh tường gạch. Giữa đó, phủ Tướng quân tuy đường bệ nhưng cũng chẳng mấy phần xa hoa.
Tiếng mõ canh hai vừa vang lên, một chiếc xe ngựa dừng lại nơi cửa sau phủ Tướng quân.
Xe vừa dừng, Thẩm Du đã định bước xuống thì nghe tiếng phu xe vội nói: "Tiểu thư chờ chút."
Ngay sau đó, ông ta hướng về phía bóng tối gần đó quát lớn: "Ai ở đó?"
Thẩm Du vén rèm nhìn ra, thấy dưới tường viện cửa sau có một cỗ xe ngựa dừng tự bao giờ. Con ngựa gõ móng xuống đất, thở phì phò tỏ vẻ bồn chồn.
Trên bậc xe, hai người đang ngồi, một người thấp hơn vừa bước xuống, chắp tay nói vọng qua: "Trên xe kia có phải là tiểu thư nhà Thẩm tướng quân?"