Ái Thiếp Diệt Thê, Trọng Sinh Ta Từ Hôn Tra Nam Gả Cho Vương Gia
Chi Tri06-09-2025 22:42:06
"Hồng Kiều."
Hồng Kiều ở lại phòng tiểu thư suốt đêm. Nghe thấy giọng Thẩm Du, nàng ta vội xoay người xuống giường, vén rèm bước ra.
"Cuối cùng các người cũng về rồi. Khi nãy, đại thiếu gia có ghé qua một lần, nô tỳ đã tìm cách ứng phó cho qua."
"Ca ca có nghi ngờ gì không?"
Hồng Kiều đáp: "Không ạ."
Thẩm Du gỡ trâm cài và ngọc bội, tiện tay ném lên bàn trang điểm, rồi lấy từ trong tay áo ra một gói thuốc bột nhỏ. Nàng ngồi trước gương, trầm ngâm suy nghĩ.
Giang Liễm Chi không biết là do uống nhầm thuốc hay bị sét đánh đến hồ đồ, mà số mệnh đã lệch khỏi quỹ đạo kiếp trước. Nàng không rõ lần này, chuyện phụ thân và ca ca ra trận có còn diễn ra như cũ hay không.
Nếu ký ức không sai, thì cấp báo về việc quân Tây xâm lấn sẽ được trình lên Binh bộ vào ngày mùng chín tháng Chín. Sau khi nội các bàn bạc xong, sẽ chọn tướng lãnh mang binh xuất chinh. Sáng ngày mùng mười một, phụ thân và ca ca sẽ tiến cung, rồi từ đó lên đường đến Yến Lương Quan.
Chỉ cần nàng ngăn cản phụ thân và ca ca vào cung, nội các tự nhiên sẽ chọn người khác dẫn quân. Chiến sự đã cấp bách, chắc chắn bệ hạ không thể trì hoãn quá lâu. Chỉ cần thánh chỉ được phê xuống, phụ thân và ca ca sẽ có thể bình an vô sự.
Ngày mai chính là tiết Trùng Dương.
Lẽ ra cả nhà sẽ bái tổ, thưởng cúc ngâm thơ. Nhưng lần này, phủ tướng quân đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ sai người đến y quán lớn nhất kinh thành mời hai đại phu về phủ.
Không biết bọn họ đã ăn phải thứ gì, mà cả phủ Thẩm gia lập tức có ba người ngã bệnh: Thẩm tướng quân, Thẩm tiểu tướng quân, và cả vị đại tiểu thư què chân bị đồn thổi kia.
Bệnh tới như núi lở, ba người trong phủ đều ốm đến mức không gượng dậy nổi.
Thẩm Du nằm trên giường, suốt một ngày đã nôn đến năm sáu lần, cả người mềm nhũn vô lực, chỉ cảm thấy sinh mệnh như bị rút đi một nửa. Nghĩ đến phụ thân và ca ca, chắc hẳn cũng không khá hơn là bao.
"Tiểu thư mau tỉnh dậy, có chuyện rồi!"
Thẩm Du mơ màng mở mắt, toàn thân rã rời, bệnh tình so với hôm qua dường như còn trầm trọng hơn.
"Chuyện gì vậy?"
Hồng Kiều quỳ bên giường, dùng khăn lau mồ hôi lạnh trên cổ nàng, sắc mặt đầy lo lắng: "Tướng quân tiến cung rồi!"
"Cái gì?!"
Thẩm Dư giật mình, lập tức bật dậy: "Chẳng phải Phụ thân đang bệnh, không thể vào triều sao? Hôm qua ngay cả đi cũng không nổi cơ mà!"