Chương 19

Ái Thiếp Diệt Thê, Trọng Sinh Ta Từ Hôn Tra Nam Gả Cho Vương Gia

Chi Tri 06-09-2025 22:42:06

Sắc mặt Giang Liễm Chi thoáng khó coi. Thẩm Du cúi người chui ra khỏi xe ngựa, Giang Liễm Chi theo phản xạ đưa tay định đỡ, nhưng nàng đã tránh đi, nhẹ nhàng nhảy xuống, dáng điệu vững vàng linh hoạt, chẳng có chút gì giống kẻ què như lời đồn. Giang Liễm Chi lập tức hiểu ra, nàng giả vờ què. Thẩm Du ngẩng cao đầu, lớn tiếng nói: "Ta cũng có đôi lời muốn thưa với Giang đại nhân." "Ta sẽ không lấy ngươi." Nàng nghiêm nghị nhắc lại, từng lời rõ ràng,"Dù ta có là kẻ què, ta cũng không gả." Nói xong, nàng quay người bước về phía cổng sau phủ Tướng quân. "Vì sao?" Giang Liễm Chi đột ngột lên tiếng, gọi nàng dừng lại. Một chân Thẩm Du đã bước qua bậc cửa, nghe vậy nàng khựng lại, rồi từ trên bậc thềm cao hơn, nàng quay đầu nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh nhạt mà kiêu ngạo. "Bởi vì ta đã có người trong lòng. Lý do này đủ chưa?" "Ai?" Giang Liễm Chi sấn tới, ánh mắt không hề có ý định buông tha. Thực ra Thẩm Du chẳng có ai trong lòng, chỉ cần do dự một chút sẽ bị phát hiện. "Chính là Lãm Nguyệt công tử." Dứt lời, nàng mạnh tay đóng cánh cửa "rầm" một tiếng. Tiếng cửa đóng "rầm" vang lên khiến tên tiểu đồng run rẩy, lẩm bẩm: "Thẩm tiểu thư này đúng là tính tình không nhỏ, mà xem ra nàng cũng chẳng phải què, đi lại nhanh nhẹn như thế cơ mà." Giang Liễm Chi đứng đó, nhìn cánh cửa đã đóng chặt, một lúc lâu sau khóe môi khẽ cong lên. Nàng làm gì quen biết Lãm Nguyệt công tử, chỉ e là nghe từ miệng người khác rồi tiện tay đem ra chống chế với hắn ta. Nhưng nàng nghĩ vậy thì có ích gì, hắn ta tin hay không mới là điều quan trọng. Tên tùy tùng nhìn thần sắc của Giang Liễm Chi mà ngơ ngác, không hiểu nổi đại nhân nhà mình đang nghĩ gì, đứng nhìn cái đèn lồng mà cười vui vẻ như thế. Người đâu, không phải bị ngốc rồi chứ? Rõ ràng bị từ chối mà lại cười hớn hở như vậy. "Đại nhân, nếu Thẩm tiểu thư không chịu gả..." Tên tùy tùng ngập ngừng, giọng nói nhỏ dần. "Nàng sẽ gả." Giang Liễm Chi cất bước về phía đầu ngõ, ngữ điệu kiên định: "Nàng nhất định sẽ gả cho ta, chỉ có thể gả cho ta." Trong phủ Tướng quân, các vị chủ nhân đều thường xuyên ở nơi biên ải, vì thế số lượng nha hoàn và gia nhân không nhiều. Đến giờ này, hầu hết hạ nhân đều đã nghỉ ngơi. Thẩm Du cùng Lục Dược chọn con đường ít người qua lại, quen thuộc mà đi về phía viện. Dọc đường đi, hai người không gặp chút trở ngại nào.