Khi Tả Anh đổi tên mình trên bảng xếp hạng thành ẩn danh, rất nhiều người trong trò chơi đã thấy.
Vì để vào Trò chơi, người chơi phải đặt dấu vân tay lên biểu tượng [Có], nên nếu không cố tình nhấn vào thì sẽ không vào được. Tuy nhiên, trên toàn thế giới vẫn có một lượng lớn người chơi đã tham gia. Những người này sau khi vào Trò chơi đều được đưa đến một sườn núi nhỏ. Điều kiện ban đầu của mọi người gần như y hệt nhau. Hơn nữa, dù ngoài đời thực họ ngồi sát cạnh nhau thì khi vào Trò chơi cũng bị tách ra, nói cách khác, ai cũng hoạt động độc lập.
Họ hoặc là hoảng hốt bối rối, hoặc là tò mò khám phá, hoặc lười biếng chẳng buồn động tay, nhưng không một ai hành động ngay từ đầu như Tả Anh. Phần lớn vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu.
Rồi họ nhận được thông báo bảng xếp hạng đã trực tuyến.
Đây là cái gì?
Họ nhìn về phía bảng xếp hạng xuất hiện trước mắt.
Cái tên độc một chữ "Tả" này quá nổi bật, lại đơn giản như vậy, đến cả người nước ngoài không biết chữ Hán cũng dễ dàng nhận ra, huống hồ tên này còn đứng đầu ở cả bốn bảng xếp hạng.
"Cái người "Tả" này là ai?" Một người phụ nữ tóc tém, gương mặt lạnh lùng, nhíu mày nhìn bảng xếp hạng. Cô ta xếp thứ 4 trên Bảng Thực Lực Tổng Hợp, trong khi top 10 của ba bảng còn lại hoàn toàn không có tên cô ta. Ngoài đời, cô ta là vệ sĩ, loại vệ sĩ vàng hàng đầu. Người có thực lực tổng hợp chỉ kém cô ta một bậc lại vượt xa ở các bảng khác, e rằng cũng là một cao thủ rất lợi hại. Ánh mắt người phụ nữ lộ rõ vẻ háo hức muốn thử, đột nhiên cảm thấy hứng thú mãnh liệt và khao khát chiến thắng với trò chơi khó hiểu này.
"Đây là ai?" Một người đàn ông da trắng vạm vỡ nhìn chữ Hán vuông vắn kia, gãi mái tóc vàng xoăn của mình. Anh ta mù tịt về trồng trọt, dù hướng dẫn trò chơi đã được dịch sang tiếng mẹ đẻ, mảnh đất vỏn vẹn một mét vuông vẫn khiến anh ta đau đầu. Hai tay bới đất nửa ngày trời mà vẫn không nhận được thông báo hoàn thành bước cày xới. Anh ta tìm tên mình trên bảng xếp hạng, chỉ thấy mình đứng thứ 6 trên Bảng Thực Lực Tổng Hợp. Người xếp ngay trên anh ta lại có thứ hạng rất cao ở cả bốn bảng còn lại."Người Hoa à? Giỏi thật! Bảng Tài Sản? Trò chơi quái quỷ này còn kiếm tiền được sao?"
Một người đàn ông với gương mặt cực kỳ tinh xảo tuấn mỹ, phong thái ung dung, phóng khoáng đang ngồi nghiêng dưới đất. Tay hắn cầm một cành cây, thờ ơ chọc chọc vào khoảnh đất nhỏ sẫm màu trước mặt. Khoảnh đất này trông rất tơi xốp, màu mỡ, vừa nhìn đã biết là đất tốt, nhưng động tác của hắn lại tỏ rõ vẻ chẳng mấy bận tâm. Khi bảng xếp hạng hiện ra, hắn liếc nhìn qua, thấy mình đứng đầu cả Bảng Nhan Sắc lẫn Bảng Thực Lực Tổng Hợp.
"Chậc." Hắn tặc lưỡi, giơ tay ẩn luôn tên mình. Nổi bật quá không hay, không hay chút nào.
Trong lúc thao tác, hắn tiện thể thấy một cái tên xuất hiện với tần suất rất cao.
Tả.
Ngay sau đó, cái tên này biến thành "Ẩn danh".
"Chậc, đúng là một con ong chăm chỉ."
Hắn làm cho có lệ, cào cào vài cái rồi vùi một củ khoai tây xuống.
Bắp Cải Cuộn nhảy ra, có vẻ rất bất mãn với hành động qua loa của hắn, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt hắn liền lập tức mê mẩn, ngượng ngùng xoắn xuýt rồi báo kết quả gieo trồng thành công, lại còn thưởng thêm không ít.
Người đàn ông vươn vai: "Thế này là xong rồi nhỉ? Cái [Chiếc Lá Quý Báu Của Bắp Cải Cuộn] mà cậu cho ấy, đổi thành người máy giúp tôi trồng trọt được không?"
Bắp Cải Cuộn bất mãn nhảy tưng tưng, một dòng chữ hiện ra: [Không được! Cấp của anh còn thấp quá, không đổi được đâu!]
"Được rồi." Người đàn ông vừa đi xuống chân núi, vừa tuốt một cành cây to và dây leo mảnh. Tay hắn không nhanh không chậm làm việc, bỗng nhiên trong bụi cỏ có tiếng động. Hắn giơ chiếc cung tên thô sơ vừa làm xong lên, bắn một mũi tên đi.
Phụt một tiếng, một con thỏ rừng xám nhảy dựng lên, trên cổ cắm mũi tên bằng cành cây, rồi rơi xuống đất giãy giụa hai cái là tắt thở.
Người đàn ông xách con thỏ về, Bắp Cải Cuộn lại nhảy tưng tưng: [Bán thỏ cho trò chơi có thể đổi được Xu Trò Chơi và tăng điểm kinh nghiệm đó nha!]
"Không, tôi muốn tự mình ăn."
Bắp Cải Cuộn: ...
Bắp Cải Cuộn không bỏ cuộc. Lát sau, phía xa sau một cái cây nhỏ lại có động tĩnh, người đàn ông lại làm y như cũ, bắn chết con thỏ đang nấp sau thân cây.
Bắp Cải Cuộn: [Bán thỏ cho... ]
"Không bán, cậu có dụ tới bao nhiêu con thì tôi cũng ăn hết bấy nhiêu."
Bắp Cải Cuộn: ...
Tả Anh vừa vót nhọn xong hai cành cây to dài thì hết giờ chơi, cô bị tự động đẩy ra khỏi trò chơi.
Vẫn là đầu con hẻm đó, nhưng cảnh vật xung quanh đã trở nên vô cùng hỗn loạn. Tiếng la hét, tiếng cãi vã inh ỏi. Trên đường còn có dấu vết của những vụ ẩu đả, những vụ tai nạn xe cộ. Chỉ trời mới biết trong một giờ vừa qua, thế giới thực đã xảy ra bao nhiêu chuyện.
Cùng lúc Tả Anh xuất hiện, vài người nữa cũng đột ngột hiện ra trên đường. Những người này tay chân thì lấm lem bùn đất, người ngợm thì lếch thếch như vừa bị ngã, có kẻ quần áo còn ướt sũng, e là rơi xuống sông. Tóm lại, tất cả đều vừa từ trong trò chơi ra, đột ngột quay lại thế giới thực, ai nấy đều ngơ ngác.
Tả Anh nhìn sang bên cạnh, hai tên côn đồ, Tưởng Viện Viện và cả tài xế của cô ta mà cô đưa vào Trò chơi cũng đã ra ngoài. Ba người đầu đều bất tỉnh, chỉ có người tài xế là tỉnh táo, nhưng vẻ mặt hoang mang, ngơ ngác, người đầy vết bẩn. Gương mặt bị bôi vẽ thuốc màu xanh lè trông như ma quỷ. Chắc hẳn đã bị trò chơi ghét bỏ đến chết khiếp.
Hắn nhìn thấy Tả Anh liền lộ vẻ sợ hãi, chần chừ một lát rồi bế Tưởng Viện Viện lên, lảo đảo bỏ chạy.
Tả Anh phủi phủi lòng bàn chân, đôi tất trắng đã bị cô giẫm thành màu đen. Đôi ủng của cô nằm ngay bên cạnh. Trò chơi sẽ đưa tất cả những thứ không thuộc về nó ra ngoài. Tương tự, những vật phẩm trong trò chơi, nếu không thuộc về chính người chơi, cũng khó mà mang ra ngoài được bao nhiêu. Ví dụ như đôi ủng của cô vốn chứa chút nước, giờ chỉ còn vài giọt đọng lại ở đế.