Tả Anh thầm nghĩ, tôi đeo mặt nạ, dù trước đây có gặp thì anh cũng không nhận ra được đâu. Cách làm quen này cũng gượng gạo quá rồi.
Cô không đáp, Thiệu Minh tiếp tục hỏi: "Cô có bạn đồng hành chưa? Tôi thấy chúng ta rất hợp nhau."
Tả Anh khoanh tay dựa vào tường. Mái tóc đuôi ngựa dài xoăn màu caramel đã được trò chơi xõa ra, tạo thành một kiểu tóc rất đẹp. Vài lọn tóc rủ xuống xương quai xanh tinh xảo. Chiếc váy dài phối màu tôn lên vóc dáng yêu kiều của cô, nhưng vì phần eo và ngực đều có những chi tiết phối hợp nên không hề hở hang mà ngược lại còn tạo cảm giác thần bí. Thêm vào đó, khí chất của cô lạnh lùng xa cách, khiến người khác không dám lại gần. Nếu chỉ xét về phương diện nữ tính, cô rất thu hút; còn nếu xét với tư cách một người bạn đồng hành, cô lại toát ra một sức mạnh khiến người ta tin phục, cảm thấy vững vàng và đáng tin cậy.
Cô khẽ nhướng mi, thờ ơ nói: "Trò chơi sẽ sắp xếp cho tôi."
Cô vừa dứt lời, dường như nghe thấy tiếng Bắp Cải Cuộn vui vẻ vỗ lá.
Thiệu Minh sửng sốt, rồi cười khẩy một tiếng: "Cô tin tưởng cái trò chơi quái quỷ này đến vậy sao? Ai biết nó là thứ gì chứ. Chuyện bạn đồng hành vẫn là tự mình tìm mới hài lòng và ăn ý được."
Tả Anh: "Anh hiện tại cũng đang ở trong cái "thứ gì đó" đấy thôi."
Nhất cử nhất động đều bị trò chơi giám sát và khống chế mà vẫn có thể ngông cuồng như vậy. Tự mình chọn bạn đồng hành ư? Cũng phải xem trò chơi có đồng ý không đã chứ. Não để trưng bày à? Tả Anh cảm thấy hôm nay gặp quá nhiều kẻ ngốc, cô thật sự không thích dính dáng nhiều đến những người chơi khác.
Bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, cô quay đầu lại thì thấy người chơi nữ ngôi sao lúc nãy muốn ghép đôi với Thiệu Minh nhưng bị làm lơ đang nhìn mình với ánh mắt không mấy thiện cảm, như thể cô là kẻ thứ ba vậy.
Tả Anh nghiêng đầu, khẽ thở dài. Đúng là có quá nhiều kẻ não phẳng.
Lúc này, người chơi tiếp theo tiến vào, Tả Anh hơi nhướng mày.
Vẫn là người đàn ông mặc áo gió màu bạc kia. À không, hiện tại anh ta không mặc áo gió màu bạc nữa mà là một bộ vest màu xám tro bóng loáng. Vóc dáng cao ráo, thẳng tắp, đẹp trai, tỷ lệ cơ thể gần như hoàn hảo, kiểu tóc cũng rất bảnh bao. Anh ta đeo chiếc mặt nạ bạc, khóe miệng thoáng mỉm cười, mỗi bước chân dài đều toát ra khí chất ngời ngời như một vị tổng tài thực thụ.
Nếu như lúc Thiệu Minh bước lên thảm đỏ vừa rồi, máy ảnh thi nhau lia lịa, giới truyền thông và người dẫn chương trình đều nhiệt tình khuấy động, người hâm mộ hò hét không ngừng, thì khi vị này bước vào, cả hội trường đều lặng đi trong giây lát.
Tả Anh thoáng nghe thấy, dường như lại là tiếng lá của Bắp Cải Cuộn đang vỗ bôm bốp một cách điên cuồng, mang theo một sự hưng phấn và kích động đặc biệt. Cô nhìn người chơi nam kia với khí chất đại lão nghiêm nghị, không thể xâm phạm, và cảm thấy mình đã học được điều gì đó. Thì ra trò chơi lại càng thích kiểu này.
Người chơi nam kia trả lời vài câu hỏi của người dẫn chương trình một cách ngắn gọn súc tích. Người dẫn chương trình dường như có chút e dè trước khí thế của anh ta, không dám hỏi nhiều.
Người chơi nam một tay đút túi quần, đi về phía này. Tất cả người chơi ở đây đều đổ dồn ánh mắt về phía anh ta. Anh ta nhìn trái nhìn phải rồi dừng lại bên cạnh Tả Anh.
Tả Anh liếc nhìn anh ta một cái nhưng không lên tiếng. Những người chơi khác thì lại có vẻ nhấp nhổm muốn đến gần. Thiệu Minh chìa tay phải về phía anh ta: "Tôi là Thiệu Minh, trước đây chưa từng gặp anh."
Người đàn ông đưa tay ra bắt nhẹ: "Trang."
Thiệu Minh nhíu mày: "Tôi "Trang" cái gì? Chỉ là chào hỏi thân thiện một chút thôi mà."
Trang Tập vẫn giữ vẻ lịch sự, từ tốn nói: "Ý tôi là, tên trong trò chơi của tôi là Trang."
"Ồ ồ, thì ra là vậy." Thiệu Minh lập tức tỏ vẻ thân thiết như anh em tốt,"Tôi vừa thấy anh đã cảm thấy rất quen thuộc rồi. Tôi nghĩ top 100 chúng ta đều là những người chơi tài giỏi, nên đoàn kết lại. Hay là chúng ta cho nhau tên thật và địa chỉ ngoài đời, ra khỏi trò chơi cũng tiện liên lạc."
Trang Tập: "Thế này thì không cần thiết lắm đâu nhỉ?"
Thiệu Minh: "Các vị không cảm thấy hiện tại chúng ta quá bị động sao? Trò chơi bảo chúng ta làm gì, chúng ta phải làm nấy. Hơn nữa, ai biết được trò chơi này rốt cuộc là thế nào, đột nhiên xuất hiện, rồi thế giới liền thay đổi. Tôi có lý do để nghi ngờ những biến cố bên ngoài đều là do trò chơi này gây ra."
Thấy mọi người xúm lại, anh ta càng nói càng hùng hồn, đưa ra hàng loạt suy đoán của bản thân, ra vẻ như thể đã biết được âm mưu to lớn nào đó ẩn sau trò chơi. Có lẽ đã quen với cảm giác được mọi người tung hô, anh ta hoàn toàn không cảm thấy những lời mình nói có gì không ổn, thậm chí còn có vài người hùa theo cùng thảo luận.
Trang Tập liếc nhìn những người này với ánh mắt thoáng chút thương hại, rồi đảo mắt qua thì thấy khóe miệng Tả Anh khẽ nhếch lên một nụ cười thờ ơ, chế giễu của người ngoài cuộc.
Cuối cùng, phần thảm đỏ cũng kết thúc. Có nhân viên dẫn những người chơi này vào khán phòng bên trong. Trong khán phòng đã có khá nhiều NPC ngôi sao ngồi sẵn, những chỗ trống còn lại khá rải rác. Tả Anh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Ngay sau đó, một bóng người đổ xuống bên cạnh, một người chơi khác cũng ngồi xuống. Đó là Trang.
Trang Tập khẽ mỉm cười với cô: "Chắc cô không phiền chứ?"
Tả Anh: "Không phiền."
Sau đó hai người không nói gì thêm. Đây là một buổi tiệc trao giải, người dẫn chương trình trên sân khấu điều khiển Chương trình, một lát lại công bố một giải thưởng, rồi xen kẽ một tiết mục ca múa nào đó. Một lúc sau, cũng có người chơi bắt đầu được gọi lên sân khấu. Giống như trên thảm đỏ, có người thì như cá gặp nước, có người lại chẳng biết ăn nói ra sao, cả quá trình đều như người mất hồn.