Chương 3: Sống lại

[Mạt Thế] Trò Chơi Vườn Rau

Tây Đại Tần 19-08-2025 23:23:31

Bọn chúng không có ý định thực sự làm gì cô, chủ yếu vẫn là để làm nhục và đe dọa, đồng thời hủy hoại khuôn mặt của cô. Lúc đó, làm sao cô có thể là đối thủ của hai gã đàn ông được chứ? Mặt cô bị bọn chúng ấn mạnh vào bức tường thô ráp, cọ xước một mảng lớn. Đúng lúc đó, cổng vào trò chơi đột nhiên xuất hiện trước mặt, trùng hợp đến mức cô cứ thế đâm đầu vào. Trò chơi "Vườn Rau" đó, trong các tiêu chuẩn đánh giá cấp bậc cơ bản của người chơi, tiêu chí quan trọng nhất chính là nhan sắc. Chỉ số nhan sắc của người chơi càng cao, sự ưu ái mà trò chơi dành cho họ lại càng lớn. Một người được đánh giá có nhan sắc cao, khi bỏ ra cùng một khoảng thời gian và công sức, những gì họ thu hoạch được rất có thể sẽ gấp hai, gấp ba, thậm chí nhiều hơn nữa so với một người có nhan sắc bị đánh giá thấp. Vì vậy, trò chơi "Vườn Rau" còn bị gọi là trò chơi "coi trọng sắc đẹp". Còn cô lúc đó, đầu bù tóc rối, mặt mày bê bết máu, quần áo xộc xệch, cuối cùng nhận được kết quả đánh giá là "Chói Mắt". Tả Anh hít một hơi thật sâu, gõ nhẹ cây gậy bóng chày trong tay, từng bước tiến vào con hẻm sâu hun hút, tối tăm. Hai tiếng "Bốp! Bốp!" vang lên, theo sau là những tiếng kêu la thảm thiết, nghẹn ngào và tiếng vật nặng rơi phịch xuống đất. Con hẻm tối om, chỉ có vài ngọn đèn dây tóc yếu ớt hắt ra thứ ánh sáng vàng vọt, thê lương. Tả Anh một chân đạp lên cổ tên côn đồ vẫn còn tỉnh táo, cúi xuống nhặt chiếc điện thoại đang bật chức năng quay phim. Cảnh này kiếp trước không hề xảy ra. Kết hợp với những lời lẽ tàn độc mà hai tên này tuôn ra khi cô vừa xuất hiện, xem ra lần này bọn chúng định làm tới cùng. Tả Anh cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn chiếc xe minibus đậu ở phía đối diện đầu hẻm. Hiển nhiên là chuyện ở tiệc sinh nhật đã khiến vị tiểu thư quý hóa kia tức điên lên. Điện thoại đột nhiên đổ chuông, tên người gọi hiển thị là "Cô Chủ Nhỏ Ngốc Xít". Ngón tay Tả Anh khựng lại một chút rồi nhấn nút nghe. Giọng Tưởng Viện Viện lập tức vang vọng khắp con hẻm: "Tiếng gì vậy? Người tới chưa? Bọn mày bắt đầu rồi à?" Tả Anh che loa điện thoại, ngồi xổm xuống, nói với tên côn đồ đang rên rỉ trên mặt đất: "Bảo nó tự mình qua đây." Tên côn đồ vừa định mở miệng, đột nhiên cảm thấy cổ nhói đau. Con dao nhỏ hắn dùng để gây án không biết từ lúc nào đã nằm trong tay Tả Anh, mũi dao sắc lạnh đang kề sát cổ hắn. Hắn sợ đến sắp tè ra quần: "Tôi nói, tôi nói ngay." Tả Anh dí điện thoại lại gần, con dao trong tay vẫn không hề xê dịch. Tên côn đồ run rẩy nói: "Này... ở đây có trò hay lắm, cô không đích thân tới xem thử à?" Đầu dây bên kia có vẻ do dự. Tên côn đồ liền dùng giọng điệu quen thuộc: "Đại tiểu thư à, xem trực tiếp tại hiện trường mới thú vị chứ." Tưởng Viện Viện dường như bị thuyết phục: "Chờ đấy." Tả Anh nhướng mày, ngắt điện thoại rồi mặc kệ ánh mắt van xin của tên côn đồ, vung gậy bóng chày đánh hắn ngất xỉu. Cô lục lọi trong túi, lấy ra một hộp bột màu, dùng chính tay tên côn đồ chấm vào bột rồi bôi lên mặt hắn. Chỉ một lát sau, một bộ mặt hề ma quái xanh lè đã hiện ra. Loại bột màu này phải mười ngày nửa tháng mới rửa sạch được. Mà tuyệt đại đa số mọi người, trong vòng mười ngày kể từ khi trò chơi Vườn Rau trực tuyến, đều sẽ phải vào game. Với bộ mặt hề xấu xí thế này, dựa vào mức độ "cuồng nhan sắc" của trò chơi kia, chắc chắn hắn sẽ bị xếp vào loại tệ nhất: "Không Dám Nhìn". Sau khi vẽ cho tên côn đồ còn lại một bộ mặt tương tự, Tả Anh đậy nắp hộp bột màu, đứng dậy. Vừa lúc đó, Tưởng Viện Viện cũng đã tới đầu hẻm. Không chỉ có mình cô ta, bên cạnh còn có một gã tài xế cao lớn, vạm vỡ. Tả Anh nép sát vào tường, tiến gần về phía đầu hẻm, cả người ẩn trong bóng tối. Dù mặc đồ trắng, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm lang thang trong những nơi tăm tối hiểm nguy, việc che giấu bản thân đối với cô dễ như trở bàn tay. "Sao không có động tĩnh gì hết vậy!" Tưởng Viện Viện cau mày định đi vào con hẻm, nhưng gã tài xế kiêm vệ sĩ đã ngăn cô ta lại: "Cô chủ, có chút không ổn." "Ý gì?" Gã tài xế đang định nói, đột nhiên một luồng gió mạnh ập tới mặt, theo sau là một vệt sáng lạnh lẽo lóe lên. Gã tài xế lập tức lùi lại né tránh. Một con dao nhỏ chỉ dài hơn nửa gang tay sượt qua mặt hắn. Gã tài xế kinh hãi trong lòng. Thực ra, hắn chỉ là một vệ sĩ hạng thường. Dù sao nhà họ Tưởng cũng không phải gia đình giàu có gì đặc biệt, tài sản chỉ vài chục triệu, Tưởng Viện Viện cũng chẳng mấy khi gặp nguy hiểm, nên vệ sĩ mà gia đình sắp xếp cho cô ta dĩ nhiên cũng không phải hạng cao thủ. Thế nhưng, phi đao vừa rồi ẩn chứa sát khí, vô cùng hiểm hóc và chuẩn xác khiến hắn lạnh cả sống lưng, lập tức hiểu ra mình đã gặp phải cao thủ, ý định rút lui chợt bùng lên. Và kết quả của việc hắn hoảng hốt mất tập trung chính là, khi một cây gậy bóng chày to bản bổ thẳng xuống đầu, hắn đã không kịp phản ứng. Bàn tay chỉ vừa kịp giơ lên đỡ, đã bị đánh trúng đỉnh đầu, cả người ngây ra trong thoáng chốc. Tiếp theo lại là một cú đá vòng cầu, đế giày ống cứng rắn quét mạnh vào thái dương của hắn. Gã tài xế cảm thấy cổ mình như muốn gãy lìa, thậm chí còn nghe thấy tiếng xương cốt trật khớp. Hắn chỉ kịp kêu thảm nửa tiếng rồi bay văng đi như một bao cát nặng trịch, ngã sõng soài trên mặt đất. Tả Anh thu chân lại một cách gọn gàng. Bộ jumpsuit bó sát ôm lấy đôi chân thon dài, phác họa những đường cong tuyệt đẹp. Tiếng giày ống nện xuống đất vang lên lộc cộc, dứt khoát.