Trên nắp tuýp thuốc mỡ có một biểu tượng Bắp Cải Cuộn rất nhỏ, đây là thuốc mỡ do trò chơi sản xuất. Chỉ là Cửa Hàng vẫn chưa bán thứ này, mà thuốc mỡ là một sản phẩm gia công tương đối cao cấp, theo lý thì ở giai đoạn hiện tại cũng sẽ không xuất hiện trong các vật phẩm thưởng.
Đúng là được trò chơi thiên vị thật rồi.
Chết tiệt, ghen tị quá đi!
Tả Anh cố nén xuống những ghen tị đang ngọ nguậy trong lòng.
Không được ghen, không được ghen, mình cũng được thiên vị lắm rồi, cũng là một trong những người được hưởng lợi từ nhan sắc mà, phải không?
Lặng lẽ hít một hơi thật sâu, cô hỏi: "Cái này cho tôi?"
Trang Tập nhìn phản ứng của cô là biết cô đã hiểu lai lịch của tuýp thuốc mỡ này. Một cô gái xinh đẹp như vậy, chỉ cần không ngốc, rõ ràng cũng có thể hô mưa gọi gió trong trò chơi.
Hắn nói: "Thứ này không đáng gì."
Tả Anh cũng không khách sáo: "Vậy chúng ta không ai nợ ai. Tôi đi đây."
Nói xong, cô quay người rời đi, không chút lưu luyến.
Dương Khánh ghé lại gần: "Một cô gái rất cá tính."
"Đương nhiên, còn có thể cầm dao chém người đấy," Trang Tập nói.
Dương Khánh sửng sốt, cầm dao chém người? Hắn bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh hôm qua nhìn thấy một mỹ nữ vừa lau con dao dính đầy máu vừa từ trong nhà vệ sinh đi ra. Vẻ lạnh lùng, bất cần và ngầu đó khiến hắn không khỏi nhe răng, động đến hốc mắt bầm tím, bất giác "tê" một tiếng: "Chính là cô ấy à."
Hắn hơi mù mặt, trí nhớ cũng không tốt, thị lực lại kém, vậy mà có thể nhớ ra trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đủ thấy Tả Anh đã để lại ấn tượng sâu sắc đến mức nào.
Trang Tập nhìn chiếc xe máy vẫn còn đang xèo xèo tóe lửa trong vũng nước, rồi đi về phía chiếc mô tô của mình: "Đi thôi."
"Này, còn chỗ này..."
Lời còn chưa dứt, người kia đã sải bước lên mô tô, tiếp tục đuổi theo mấy chiếc xe phía trước.
Dương Khánh thở dài, nhìn đám thanh niên nửa sống nửa chết trên mặt đất: "Mấy cậu nói xem, có phải rảnh rỗi quá rồi không? Sao không làm gì tốt đẹp hơn mà lại đi trộm xe máy của người ta."
Tính tình Trang Tập không được tốt cho lắm, nhưng tuyệt đối cũng không thể coi là xấu. Vậy mà lần này, người ta bị thương đến mức này, hắn lại chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái từ đầu đến cuối, rõ ràng là đã bị chọc giận thật rồi.
Thôi rồi, trại tạm giam lại sắp có thêm vài người.
Bên kia, Tả Anh bôi thuốc mỡ lên những vết bỏng nước trên mặt và tay mình. Phải công nhận, thuốc thật sự rất hiệu quả, vừa bôi lên, cảm giác bỏng rát âm ỉ đã dịu đi hẳn, mát lạnh, vô cùng dễ chịu.
Cất kỹ phần thuốc mỡ còn lại, cô tiếp tục tìm kiếm chỗ ở cho đêm nay.
Nơi dừng chân này phải là một căn phòng riêng biệt, có giường, có nhà vệ sinh, tốt nhất là điều kiện khá một chút. Ở thư viện hai đêm, điều kiện ở đó thật sự rất tệ.
Tìm một vòng, đồng thời cũng là để nắm bắt tình hình trong thành phố, ước chừng có khoảng một phần ba dân số đã rời khỏi nội thành. Nhưng những căn nhà không người đó không phải ai cũng có thể tùy tiện vào ở, cô không muốn đang ngủ nửa chừng thì chủ nhà đột nhiên mở cửa bước vào.
Tìm mãi vẫn không có chỗ nào thật sự phù hợp, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi về phía trung tâm thành phố.
Gần đại học C có vài khu nhà phố vô cùng đắt đỏ. Cha của Tả Anh lúc sinh thời là giáo sư đại học C, đã dùng toàn bộ tiền tiết kiệm cả đời để mua một căn nhà ở đây, cũng chính là phòng tân hôn của cha mẹ cô. Chỉ là sau này cha cô qua đời vì tai nạn, mẹ cô cũng vì quá đau buồn mà đi theo, nơi này liền không còn ai ở.
Sau đó, cô theo sống cùng "mẹ" hiện tại, Khương Oánh Du. Bà ta vẫn luôn không muốn quay lại nơi này. Cô từng cho rằng bà chỉ sợ chạm cảnh thêm buồn, mãi sau này mới biết, thực ra bà ta chỉ đang chột dạ.
Cũng phải thôi, một kẻ đóng giả thân phận người chị song sinh đã mất của mình, làm sao dám đặt chân đến nơi người ấy từng sống.
Mà bản thân Tả Anh cũng không muốn đến đây cho lắm. Cô không muốn ở lại một nơi mà mọi người đều đã rời đi, đặc biệt là khi nơi này từng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, từng là một mái ấm hạnh phúc trọn vẹn.
Vì vậy, sau khi trọng sinh, cô vẫn luôn lưỡng lự không muốn quay lại nơi này.
Cửa được đẩy ra, không gian nhỏ nhắn của căn hộ hai phòng một sảnh hiện ra trước mắt.
Ngôi nhà được dọn dẹp rất ngăn nắp, đồ đạc đều được phủ vải bạt màu xanh nhạt mộc mạc. Tả Anh nhẹ nhàng lướt tay qua lưng ghế sô pha, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra.
Từ tầng sáu có thể nhìn khá rõ tình hình dưới lầu, cổng sau của đại học C đối diện cũng thấy rõ ràng, xa hơn một chút là một góc của thư viện thành phố.
Tả Anh dựa vào cửa sổ, lặng lẽ thất thần một lúc, đột nhiên ánh mắt cô hơi nheo lại. Chiếc xe kia là?
Tưởng Kim Hạo lái chiếc xe hơi nhỏ của mình đến thư viện thành phố. Lúc xuống xe, hắn vẫn còn hơi xót của vì tiền xăng dọc đường, nhưng nghĩ lại có người từng nói xăng cũng là chất lỏng, không biết chừng lúc nào đó cũng sẽ biến chất như nước, không dùng được nữa, lòng cũng bớt đau xót hơn.
Chỉ cần có thể đưa Tả Anh về, chút tổn thất này vẫn đáng giá.
Thư viện thành phố hắn cũng từng đến rồi. Nhìn tòa nhà cao lớn chừng bảy tầng, hắn tự tin sải bước lên bậc thang.
Gặp hai người phụ nữ từ bên trong đi ra, hắn còn chặn lại, lịch sự hỏi: "Người đẹp, các cô có gặp qua một người như thế này không? Cao tầm này, tóc dài thế này."
Tả Anh đứng trong bóng râm ở phía đối diện con phố quan sát. Chờ Tưởng Kim Hạo có chút thất vọng chào tạm biệt hai người phụ nữ kia, tiếp tục đi về phía thư viện, cô nhìn quanh một lượt, từ con phố đến tòa nhà, rồi đến một người nào đó trong một góc khuất, hơi cúi mặt xuống, lặng lẽ rời đi.