Cùng với dòng chữ này hiện lên, cánh cửa trước mặt hai người bắt đầu mờ đi, sau đó là cả ngôi nhà mờ ảo rồi méo mó, tiếp theo giống như một cái bong bóng cực lớn, vỡ tan, chỉ còn lại hai người chơi nhìn nhau, bị mưa xối cho thành chuột lột.
Trang Tập hiếm khi có chút xấu hổ, Tả Anh đột nhiên run lên cầm cập.
Trang Tập nhớ ra điều gì đó, trong tay bỗng dưng xuất hiện một cái hộp. Vừa mở ra, một vật màu vàng lập tức bung rộng, phóng to, lại là một bức [Vách Tường Phòng An Toàn] hoàn chỉnh rộng 3 mét, cao hơn 2 mét. Hắn nghiêng vật này dựng lên, nói với Tả Anh: "Đến đây trú tạm đi."
[Vách Tường Phòng An Toàn]?" Tả Anh nhìn thấy vật này cũng nhớ ra: "Tôi có mái nhà."
Trang Tập lập tức nói: "Đợi một lát, giúp tôi giữ một chút."
Tả Anh giúp hắn giữ bức tường. Tuy nó không đặc biệt nặng, nhưng giữ cũng khá khó khăn. Sau đó, cô nhìn Trang Tập lại lấy ra một cái hộp khác, từ đó lấy ra bốn cây [Trụ Chịu Lực Phòng An Toàn].
Mỗi cây cột đều có một rãnh dài để có thể khớp vào vách tường. Hắn kẹp hai cây vào hai bên trái phải của vách tường, hai cây còn lại hắn ước lượng khoảng cách, chuẩn bị cắm xuống đất. Chỉ có bốn cây cột cùng nhau mới có thể chống đỡ một mái nhà.
Tả Anh vội nói: "Chờ một chút, tôi có sàn nhà."
Sau đó, cô cũng từ ba lô cá nhân lấy ra một cái hộp. Đây là [Linh Kiện Phòng An Toàn] thưởng từ phó bản xem mắt lần trước, một tấm [Sàn Nhà Phòng An Toàn] bằng hợp kim.
Cô mở hộp, một khối sàn nhà nhỏ màu xám sắt lơ lửng trên lòng bàn tay cô. Trang Tập nhìn quanh, tìm một khoảng đất tương đối bằng phẳng: "Đặt ở đây đi."
Tả Anh nhẹ nhàng đẩy khối sàn nhà qua. Khối sàn nhà mini này liền bay qua, sau đó tự động phóng to, đặt vững vàng trên mặt đất, kích thước khoảng 3x3 mét, dày chừng hai mươi xen-ti-mét, một khối lạnh lẽo và nặng nề, trông như tấm sắt. Bốn góc đều có một khe cắm để lắp trụ chịu lực.
Trang Tập cắm hai trụ chịu lực vào hai khe, rồi di chuyển hai trụ chịu lực còn lại cùng với bức tường qua cắm vào phía bên kia.
Sau đó Tả Anh lấy ra cái hộp thứ hai, thả ra một tấm [An Toàn Phòng Nóc Nhà] màu đỏ, điều khiển nó hạ xuống sao cho bốn khe trên mái nhà khớp với bốn cây cột.
"Cạch" một tiếng, chúng khớp vào nhau một cách hoàn hảo. Cứ như vậy, một phần sàn nhà, mái nhà, các cây cột và một mặt tường của phòng an toàn đã được dựng lên, tạo thành một cái khung trú ẩn đơn sơ.
Tả Anh dựa vào tường đứng, nhưng gió quá lớn, mưa bị thổi táp vào từ mọi hướng. Mặt đất nhanh chóng ướt đẫm, dù đứng sát tường cũng không tránh khỏi bị mưa bụi tạt vào. Thêm vào đó, gió lùa từ ba phía thổi khiến cả người lạnh cóng, quần áo ướt sũng dính vào người thật không dễ chịu.
Tả Anh chủ động nói: "Tôi còn một ô cửa sổ, anh còn linh kiện nào không?"
Trang Tập nói: "Tôi còn một cánh cửa."
Chỉ có cửa sổ và cửa ra vào mà không có tường để lắp chúng vào thì cũng vô dụng.
Tả Anh ngồi xổm xuống ôm lấy mình, đã bắt đầu cân nhắc khả năng thoát khỏi trò chơi ngay lúc này.
Buổi chiều cô ngủ trên sô pha đã không đắp chăn, lúc tỉnh dậy đã cảm thấy hơi lành lạnh. Sau đó vào trò chơi, lênh đênh trên ao cá lâu như vậy, hơi ẩm và khí lạnh từ mặt nước rất nặng, cô đã sớm thấy lạnh. Trận mưa này xối vào, cô cảm thấy sắp không chịu nổi.
Thể chất của cô thực ra không tốt lắm, trò chơi cũng không cải thiện khả năng này cho cô. Trước kia cô vốn có thể trạng ốm yếu bệnh tật, cứ dính mưa là cảm lạnh, nặng hơn thì còn sốt. Cứ thế này nhất định sẽ đổ bệnh.
Chỉ là nếu thoát trò chơi giữa chừng, ngày hôm đó sẽ không thể đăng nhập lại, tương đương với việc lãng phí vô ích mấy tiếng đồng hồ trong trò chơi. Đặc biệt là hiện tại vẫn đang ở trong phó bản, mà cô còn chưa quyết định có muốn nhận nhiệm vụ của phó bản hay không.
Trong mắt Trang Tập, người chơi nữ này đang co ro thành một cục trông rất đáng thương, sắc mặt tái nhợt, môi và móng tay tím tái, thỉnh thoảng còn run lên, nhìn thực sự tội nghiệp.
Hắn không có ý thức thương hoa tiếc ngọc gì, nhưng dù sao thì ngôi nhà gỗ kia cũng là do hắn một chân đá bay. Hơn nữa, nói thật thì hắn cảm thấy trận bão này là theo hắn đến. Trước khi hắn lên bờ, nơi này tuy không phải trời quang mây tạnh nhưng cũng tuyệt đối là gió êm sóng lặng.
Hắn lướt một vòng trong cửa hàng cá nhân, không có gì có thể mua để dùng ngay lúc này. Mà trong ba lô cá nhân, thứ chiếm nhiều diện tích nhất chính là một đống vỏ cây.
Hắn đổ hết vỏ cây ra. Tả Anh nhìn đống vỏ cây như ngọn núi nhỏ trước mắt, khó hiểu nhìn Trang Tập.
Trang Tập nói: "Tước sợi ra, đổi lấy vải bạt."
Tả Anh hiểu ra. Mỗi khi một người chơi bán cho trò chơi một trăm cân sợi vỏ cây, có thể đổi lấy một tấm bạt nhựa. Trò chơi rất hào phóng, một tấm bạt rất lớn, có thể che chắn phần nào ba mặt tường trống trải này.
Lúc này cô cũng không hơi đâu mà bận tâm đống vỏ cây này là của ai, nhanh chóng bắt tay vào làm.
Tả Anh tước sợi vỏ cây, Trang Tập lại không làm việc này mà bắt đầu bện dây thừng.
Tả Anh phát hiện sợi dây thừng của hắn đã dài bảy tám mét, bện vừa dày vừa chắc chắn, tuy có hơi thô nhưng chắc chắn là phù hợp với yêu cầu của trò chơi.
Cô không hỏi gì, tiếp tục làm việc của mình. Trong quá trình này, trước mặt cô hiện lên một dòng chữ.
Hệ thống: [Thời gian cân nhắc nhiệm vụ còn lại: 3 phút. Xin người chơi mau chóng đưa ra quyết định. ]
Tả Anh nghiến răng: "Chấp nhận nhiệm vụ."
Mặc kệ, một cơ hội lớn như vậy, cứ nắm chắc trong tay rồi tính sau. Nếu không hoàn thành được, tệ nhất thì mỗi ngày trải nghiệm cảm giác bị ngâm trong axit. Rủi ro cao thì lợi nhuận lớn. Nửa năm thời gian, cô tin mình có cách hoàn thành nhiệm vụ.