Chương 41: NPC đặc biệt

[Mạt Thế] Trò Chơi Vườn Rau

Tây Đại Tần 19-08-2025 23:23:28

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ: "A, trời sắp tối rồi, tôi phải về nhà." Trang Tập hiểu ý đứng dậy: "Để tôi đưa cô về." Tả Anh cười đứng lên. Hai người lại một lần nữa trước sau đi về phía cửa. Đến bên cửa, người đàn ông cao lớn tuấn mỹ rất ga lăng giúp cô mở cửa, trước khi mở còn khẽ hỏi một câu: "Tôi còn có thể hẹn cô nữa không?" Tả Anh cúi đầu mỉm cười không nói, vẻ rụt rè và thẹn thùng. Lúc này, im lặng còn hơn ngàn lời, đáp án vốn không cần phải nói ra. Trang Tập cười đẩy cửa ra, lần này vô cùng thuận lợi. Hai người bước ra khỏi quán cà phê, trước mặt đồng thời hiện lên một dòng chữ: [Chúc mừng người chơi [Trang] / [Tả] đã hoàn thành phân đoạn "Kiếp nạn nhân sinh của dân văn phòng – Xem mắt" với biểu hiện ưu tú, vô cùng cảm động, nhận được đánh giá A, phần thưởng là 1 vật liệu phòng an toàn. Mong hai vị không ngừng cố gắng, cùng nhau kiến tạo cuộc sống tốt đẹp nha nha nha!] Phó bản lần này kết thúc một cách hoàn hảo. Hai vị sẽ được dịch chuyển ra khỏi phó bản ngay lập tức. Đếm ngược 10,9... Tả Anh vẫn giữ nụ cười thẹn thùng trên môi, nhưng trong lòng thì thầm khinh bỉ trò chơi này không biết bao nhiêu lần. Cứ phải như vậy mới được tính là qua màn, trò chơi này có tâm làm bà mối mãnh liệt đến mức nào chứ! Rất nhanh, cả hai người đồng thời bị đưa ra khỏi phó bản, quay trở lại thôn xóm ban đầu, trong rừng liễu. Hai người vẫn còn đứng gần nhau, khoảng cách chưa đến 10 centimet, bóng họ đổ dài trên mặt đất trông rất hài hòa. Một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, họ liếc nhìn nhau, lịch sự gật đầu chào rồi mỗi người một ngả xoay đi. Tả Anh vừa quay đầu đi, nụ cười trên môi liền biến mất không còn một dấu vết. Phân đoạn thứ hai của phó bản này tuy đơn giản nhẹ nhàng, nhưng sao cô lại cảm thấy còn không bằng đi quét đường? Luôn có cảm giác bị trò chơi trêu đùa, cũng may thu hoạch khá phong phú, nghĩ lại thì vẫn là mình chiếm được lợi lớn. Bắp Cải Cuộn đang cảm động đến không thể kiềm chế, vừa thấy hai người này ra khỏi phó bản liền mỗi người một ngả, lá của nó cũng rũ xuống mấy phần. Thoát vai có cần nhanh vậy không? Bộ phim thần tượng của nó còn chưa xem đã ghiền đâu! Hừ hừ, cứ chờ đấy, duyên phận vợ chồng trong phó bản đâu có dễ dàng kết thúc như vậy! - Tả Anh nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian trong phó bản lần này không được tính vào tổng thời gian chơi. Cô vẫn còn hơn mười phút nữa mới đến lúc bị buộc thoát game. Cô tự mình bó số vỏ cây kiếm được thành hai bó lớn rồi kéo về lãnh địa cá nhân của mình. Dọc đường, cô bắt gặp không ít người chơi. Những người cùng vào phó bản lúc trước vẫn chưa ra, nhưng đã có thêm nhiều người chơi khác lên đến cấp 5 và rời khỏi lãnh địa cá nhân để hoạt động. Trở lại sườn đồi nhỏ của mình, đầu tiên cô lấy thùng nước từ ba lô cá nhân ra, sơ chế lại đám rau dại và nấm đã hái, rồi nhổ thêm một nắm rau cải. Cô đem tất cả ra bờ suối rửa sạch sẽ, sau đó cất vào ba lô cá nhân; đây sẽ là một phần thức ăn của cô cho ngày mai. Sau đó, cô lại nhét một phần vỏ cây vào ba lô cá nhân, định bụng nếu ngày mai không có việc gì làm thì sẽ ngồi bện dây thừng. Nếu không sớm kiếm được vải vóc, cô không có cảm giác an toàn, không biết chừng ngày nào đó tỉnh dậy lại phải khỏa thân chạy lông nhông. Làm xong những việc đó cũng vừa đúng lúc hết giờ, cô bị dịch chuyển ra khỏi trò chơi. Trở lại phòng ngủ, xung quanh tối đen như mực. Tất cả cửa sổ đều đã được che bằng rèm dày, không một chút ánh đèn hay ánh trăng nào từ bên ngoài có thể lọt vào. Tả Anh sờ lên mặt, chiếc mặt nạ đã biến mất. Cô bật chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, chỉnh độ sáng xuống mức tối nhất, chỉ đủ để soi sáng căn phòng một cách mờ ảo. Sau đó, cô đến bên cửa sổ, hé một chút rèm cửa nhìn ra ngoài. Bên ngoài vốn nên có một dãy đèn đường, nhưng lúc này chỉ còn lại vài ngọn leo lét, những ngọn còn lại không sáng không biết là do đèn hỏng hay đường dây có vấn đề. Trong bóng tối, có kẻ đang trèo theo ống nước lên một căn hộ nào đó trên lầu, có người đang đánh nhau bên đường, có kẻ đứng ở hai đầu phố gào thét chửi bới, và cũng có người ở trong nhà lén nhìn ra ngoài giống như Tả Anh. Tả Anh buông rèm cửa, nhẹ nhàng ngồi xuống giường, lấy bộ đồ trang điểm và chai nước tẩy trang mà trò chơi cấp cho từ trong ba lô ra, tự mình tẩy trang, một bên hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong trò chơi hôm nay. Sau đó, cô không tránh khỏi việc nghĩ đến vị "đối tượng xem mắt" kia. Chỉ là lúc này khi nhớ về anh ta, trong đầu cô chỉ còn lại một hình ảnh mờ nhạt; chiều cao bao nhiêu, gầy hay béo, tóc màu gì, mặc quần áo gì, đặc điểm giọng nói ra sao, tất cả đều không tài nào nhớ nổi, càng không thể nhớ tên anh ta là gì. Nhưng thực ra cũng không phải không có chút manh mối nào. Trước khi người chơi nữ tên Tiểu Dương kia đeo mặt nạ, cô đã nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy. Bạn đồng hành của Tiểu Dương, cô cũng xác nhận chính là người có một bên mắt thâm tím mà cô gặp bên vũng nước hôm qua. Và người đó, trước khi đeo mặt nạ, cũng đã gọi "đối tượng xem mắt" kia là "Lão Trang". Manh mối có quá nhiều, nếu sau này gặp lại họ ngoài đời thực, không chừng có thể nhận ra từng người một. Cô cẩn thận nhớ lại, xác định rằng mình hẳn là không để lại manh mối gì. Tẩy trang xong, cô lại dùng sữa rửa mặt không cần nước loại cao cấp để rửa mặt, dùng khăn ướt đặc chế lau khô, rồi đắp một miếng mặt nạ ngủ, sau đó thoải mái nằm dài trên giường. Nghe tiếng kêu khóc chửi bới mơ hồ vọng vào từ bên ngoài, cô thầm chê bai: cả thế giới đều đang gió tanh mưa máu, vậy mà mình lại sống tinh tế hơn cả trước kia. Nhưng cũng đành chịu thôi, nhan sắc chính là vốn liếng, gương mặt này cần phải được chăm sóc cẩn thận.