Ruộng trong trò chơi không cần lo lắng việc trồng quá nhiều loại cây xen kẽ sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, chỉ cần giữ khoảng cách thích hợp giữa các cây là được.
Vừa làm việc vừa gặm chiếc đùi thỏ còn lại, cô hoàn toàn tận hưởng. Chỉ cần khởi đầu đủ tốt, chỉ cần không có nguy cơ sinh tồn đang dí sát sau lưng, trò chơi này chơi quả thật rất thư thái.
Chăm bón xong thửa ruộng mới, cô tạm thời không có việc gì khác để làm, liền ngồi một bên ngủ gật. So với bên ngoài, ở trong trò chơi ngược lại càng có cảm giác an toàn. Mơ mơ màng màng, cô ngủ thiếp đi. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng "đing" một cái, cô mở mắt ra, trên không trung xuất hiện một dòng chữ lớn màu xanh lục.
[Chúc mừng người chơi Ẩn Danh trở thành người chơi đầu tiên xây dựng thành công nhà ở trong trò chơi! Phần thưởng: 50000 Xu Trò Chơi, một bộ đồ trang điểm thần tiên cấp, và cấp độ trò chơi trực tiếp thăng lên 5!]
Tả Anh hơi mở to mắt. Xây dựng thành công nhà ở? Đây là tay to nào bên ngành kiến trúc vậy? Mới có bao lâu đâu chứ?
Nhìn lại phần thưởng kia, 50000 Xu Trò Chơi, trực tiếp lên cấp 5. Haizz, người với người đúng là không thể so sánh mà.
Về phần Trang Tập, hắn nhìn dòng chữ "một bộ đồ trang điểm thần tiên cấp", cặp lông mày rậm đẹp của hắn nhướng lên.
"Cậu có việc gì à?"
Ngữ khí này hơi có vẻ nguy hiểm, Bắp Cải Cuộn không hiểu sao lại thấy bắp cải của mình run lên.
[À thì, thực ra là để thúc giục anh chăm chút trang điểm, à không, là sửa soạn bản thân một chút thôi. ]
Thấy người đàn ông không nói gì, nó lại tiếp tục hiện chữ từ bắp cải của mình: [Bộ đồ trang điểm thần tiên cấp nghĩa là không cần kỹ thuật gì cả, cọ cứ tùy tiện quét qua, phấn nền cứ tùy tiện dặm một chút, bút kẻ mắt cứ tùy tiện kẻ một đường là có thể đạt hiệu quả tốt nhất rồi. ]
Người đàn ông khẽ bật cười một tiếng. Hắn dựa vào cánh cửa gỗ hắn tự làm, hai tay khoanh trước ngực, con ngươi tựa mực thấm vì nụ cười này mà hơi nheo lại, trong khoảnh khắc ấy phảng phất có ngàn vạn vì sao đang nở rộ trong mắt hắn.
Bắp Cải Cuộn mấy chiếc lá cải như héo đi vài phần, lùi lại mấy centimet vì sợ hãi.
[Được rồi, được rồi, anh không thích cái này, tôi đổi cho anh cái khác. Mỹ nam đều có đặc quyền mà, mỹ nam là phải dỗ dành. ]
Người đàn ông lúc này mới hài lòng: "Đổi gạo đi."
Bắp Cải Cuộn: [A, gạo à... Cái này giai đoạn hiện tại thật sự rất khó kiếm. ]
Trang Tập: "Tôi có thể hứa sau này vào trò chơi sẽ ăn mặc, ừm... chỉnh tề một chút."
Bắp Cải Cuộn mấy chiếc lá cải như sáng bừng lên, chỉ cần không mặc đồ ngủ, quần áo hoa hòe và tất cả những bộ đồ dễ gây hiểu lầm kia thì cái gì cũng dễ nói chuyện.
[Không cần quá chỉnh tề đâu, thỉnh thoảng trang điểm một chút là được rồi. Chỗ tôi có rất nhiều quần áo đẹp đó, sau này cứ qua lựa nhiều vào. ]
Nó vui vẻ nhảy nhót rồi đổi bộ đồ trang điểm kia thành một túi Gạo 30 cân cho hắn.
Mà Trang Tập trực tiếp chia ra khoảng năm sáu cân, gửi yêu cầu giao dịch cho người bán tên Hữu Hữu kia. Những người chơi đã thiết lập quan hệ bạn bè có thể trực tiếp giao dịch riêng với nhau, và giá giao dịch này của hắn chỉ có 1 Xu Trò Chơi, cũng là mức giá giao dịch thấp nhất.
Hiển nhiên là hắn tặng cho đối phương.
[Cô nấu ăn rất ngon, hy vọng có thể tiếp tục hợp tác. ]
Tin nhắn gửi đi nhưng không có hồi âm. Nhìn trạng thái, đối phương đã ngoại tuyến.
Hắn nhìn thời gian, mình đã trực tuyến hơn 4 giờ, xem ra đối phương là người chơi cấp 4.
Tả Anh trở về thư viện.
Lần này ở trong trò chơi ở lại bốn tiếng, hơn một tiếng sau đó cơ bản là ngủ, vì vậy tinh thần còn khá tốt.
Cô duỗi người, bỗng nhiên nhìn về một nơi nào đó. Cô nhớ rất rõ ràng, mình đã khóa cửa, sao cửa lại hé một khe, ánh sáng từ hành lang bên dưới cũng lọt vào được.
Cô đi tới xem thử, ổ khóa đã bị cạy. Cô nhíu mày, đóng cửa lại rồi đẩy bàn chặn cửa. Xem ra không thể ở đây được nữa, sáng mai trời vừa hửng là phải đi thôi.
Phía dưới tầng sáu, cô nữ sinh cao gầy có chút trằn trọc. Các bạn xung quanh đều ngủ rất say, cô lại canh cánh một nỗi niềm.
Lúc trước khi cô từ trong trò chơi ra, mọi người trao đổi một hồi rồi lần lượt nghỉ ngơi. Cô nghe ngóng tầng trên nhưng vẫn không có động tĩnh gì, nhất thời không kìm được mà đi lên xem thử. Cửa không khóa, cô đẩy vào nhưng không thấy ai.
Nhưng cô chắc chắn là người đó ở trên lầu, cô đã để ý lúc người đó từ bên ngoài trở về.
Chẳng lẽ trong lúc mọi người ở trong trò chơi, chị ấy đã rời đi? Không thể nào, trừ phi chị ấy chưa từng vào trò chơi, nếu không làm sao có thể thoát ra khi thời gian trong trò chơi chưa kết thúc được chứ?
Sau đó cô lại lén lên xem vài lần nữa, đều không có ai. Người đó rốt cuộc đã đi đâu rồi?
Bỗng nhiên, cô nghe thấy vài tiếng động rất nhỏ, hình như có người đang kéo bàn ở tầng trên.
Cô lập tức rùng mình, lại lén lút đi ra, từng bước một bước lên bậc thang, rồi nhìn thấy cánh cửa mà lần trước cô lên xem vẫn còn hé một khe, giờ đã đóng kín mít.
Bên trong có người.
Là ai? Nếu là chị Thẩm Anh, chị ấy mới từ trong trò chơi ra sao? Nhưng ngoài chị Thẩm Anh ra thì còn có thể là ai nữa? Buổi sáng sau khi chị Thẩm Anh rời đi, trên lầu rõ ràng là không có ai.
Nữ sinh rối rắm đi xuống, nhìn đồng hồ, hai giờ sáng. Chị Thẩm Anh đã ở lại trong trò chơi bốn tiếng đồng hồ sao?
Nghe nói sau khi cấp độ trong trò chơi tăng lên, thời gian có thể ở lại trong trò chơi sẽ dài hơn. Nhưng thế này cũng dài quá, cô và những người xung quanh mới chỉ có thể ở lại một giờ, chênh lệch này quá lớn.
Chẳng lẽ xinh đẹp thì ưu thế lớn đến vậy sao? Cô nhìn những ngón tay chai sần đau nhức vì một giờ vất vả lao động trong trò chơi, trong lòng có chút hụt hẫng.