Chương 10: Lời khuyên từ Bắp Cải Cuộn, kỹ năng thủ công

[Mạt Thế] Trò Chơi Vườn Rau

Tây Đại Tần 19-08-2025 23:23:31

Xỏ giày vào, cô muốn tìm một cửa hàng để mua quần áo và giày mới, nhưng khắp nơi đều hỗn loạn. Các cửa hàng không đóng cửa thì cũng bị đập phá, thậm chí có thể vì chủ tiệm và nhân viên không có ở đó mà đồ đạc bên trong đã bị khuân đi sạch. Tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi khắp phố, xe cộ trên đường lớn thì kẹt cứng thành một đống. Đến trước một tiệm mì, thấy ông chủ đang hé chút cửa nhìn trộm ra ngoài, Tả Anh dừng bước: "Ông chủ, còn bán không ạ?" Ông chủ xua tay: "Đóng cửa rồi, đóng cửa rồi! Nước không uống được nữa đâu." Tả Anh đói thật sự, bữa tối cô còn chưa ăn. Cô nói: "Nước đóng chai chưa mở nắp vẫn dùng được. Nấu cho tôi bát mì, tôi có thể kể cho ông nghe vài chuyện xảy ra tối nay." Ông chủ bán tín bán nghi nhìn cô, có lẽ thấy cô chỉ có một mình, lại là một cô gái xinh xắn, trông hoàn toàn vô hại, nên cuối cùng cũng cho cô vào tiệm. Bếp trong tiệm đã tắt từ sớm, nước trong nồi cũng đã đổ đi. Theo lời Tả Anh, ông chủ sang nhà bên cạnh mua một thùng nước khoáng, rồi nhanh chóng nấu cho cô một bát mì. Tả Anh gắp cho mình một miếng sườn, hai quả trứng gà, thêm hai muỗng đầy dưa muối và một muỗng lớn ớt cay. Cô rất thích vị này. Sau khi xì xụp ăn mì một lúc, cô thở phào, thản nhiên nói với ông chủ cùng vợ con ông đang đứng xem bên cạnh: "Nước tiếp xúc với không khí trong vòng hai tiếng thì cơ bản vẫn dùng được." Thấy cô ăn ngon lành mà không có vẻ gì bất thường, sự tin tưởng của ông chủ đối với cô tăng vọt. Ông ngồi xuống đối diện, vội vàng hỏi: "Cô gái, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" "Mọi người gần đây nên chú ý đài địa phương và tin tức, chính phủ sẽ hướng dẫn cách xử lý." Giọng Tả Anh đều đều. Những điều này cũng không phải bí mật, ít nhất là sắp không còn là bí mật nữa, nên nói ra cũng không sao. Cô liếc nhìn cả nhà họ: "Mọi người chưa ai vào trò chơi phải không? Cái màn hình đột nhiên xuất hiện ấy. Ngày mai nó sẽ hiện ra nữa, lúc đó mọi người cứ vào đi. Bên trong không có nguy hiểm, ít nhất là bây giờ chưa có. Trong đó có thể kiếm được đồ ăn, không thì chỉ có chờ chết đói thôi." Vợ ông chủ ngập ngừng: "Ý cô là... chúng ta sẽ không có gì để ăn sao?" Tả Anh không giải thích nhiều. Kể cả không lường trước được việc thực phẩm sẽ biến chất, thì chỉ riêng tình hình nước uống hiện tại gần như không thể dùng được, cùng với việc trò chơi đột ngột xuất hiện, cũng đủ để người ta lo lắng cho tương lai rồi. Cô vốn lạnh lùng, không có lòng tốt gặp ai cũng nhắc nhở. Chuyện tốt xấu của người khác không liên quan đến cô. Mấy lời vừa rồi hoàn toàn là để trả cho bát mì này. Cô lựa lời kể thêm một chút về tình hình trong trò chơi. Ăn mì xong, cô lau miệng, rút điện thoại ra quét mã trả tiền, dù số tiền này e rằng cũng chẳng còn giá trị gì. Trước khi đi, cô nói thêm một câu: "Tình hình sẽ chỉ ngày càng tệ hơn thôi. Ngày mai trước khi vào Trò chơi, nhớ mặc bộ quần áo đẹp nhất, làm tóc, trang điểm một chút, càng tươm tất càng tốt." Khi những người tham gia trò chơi bắt đầu thoát ra, tin tức về trò chơi "Vườn Rau" đột ngột xuất hiện này lan truyền trong đám đông. Một trò chơi trồng trọt có vẻ đơn giản, yên bình nhưng lại kỳ diệu, cộng thêm cơ chế đánh giá cấp độ nhan sắc kỳ lạ, khiến sự hoảng loạn của công chúng giảm đi đáng kể. Nhưng vì vấn đề nước bị ô nhiễm, tình hình chung vẫn rất hỗn loạn. Tả Anh không muốn về nhà. Cô đang là sinh viên năm ba, đáng lẽ có thể về ký túc xá trường, nhưng nghĩ đến cảnh trường học cũng hỗn loạn không kém. Cuối cùng, cô đi vài siêu thị, giành giật được một ít thực phẩm đóng gói hút chân không từ đám đông điên cuồng tranh mua, rồi đi mua hai bộ quần áo thể thao, sau đó mang những thứ này tìm một khách sạn tương đối yên tĩnh. Khách sạn này có phòng tập thể hình, buổi tối cũng không ai tới. Cô tập luyện ở đó hơn nửa đêm, mãi đến gần sáng mới lê tấm thân đẫm mồ hôi, mệt rã rời trở về phòng trên lầu nghỉ ngơi. Chỉ ngủ được vài tiếng, cô đã bị tiếng ồn ào đánh thức. Hóa ra là khách trọ ăn phải thức ăn đã hỏng. Rõ ràng là thực phẩm đóng gói hút chân không, vậy mà mở ra lại bị mốc. Tả Anh mở túi thức ăn mình mua tối qua, may mắn là chưa hỏng. Dùng nước uống thưởng từ trò chơi, cô thong thả lấp đầy bụng, thay quần áo sạch sẽ, rồi xách chỗ thức ăn còn lại rời khỏi khách sạn. Bên ngoài còn hỗn loạn hơn tối qua. Nước từ vòi máy không chỉ không uống được, mà chạm vào da cũng gây sưng đỏ, ngứa ngáy, thậm chí lở loét. Ngay cả thức ăn cũng bắt đầu lên mốc, biến chất. Nỗi sợ hãi của mọi người ngày càng tăng. Tả Anh thấy ven đường có những vệt máu loang lổ, các cửa hàng bị đập phá tan hoang hơn. Tả Anh khẽ nhíu mày. Hiện tại, cô chỉ có thể ở lại trong trò chơi một giờ mỗi ngày. Dù cấp độ trong Trò chơi tăng lên, giới hạn thời gian chơi tối đa cũng chỉ 10 tiếng, thời gian còn lại đều phải ở bên ngoài. Nhưng bên ngoài này quá hỗn loạn, cô cần tìm một nơi trú chân an toàn, tốt nhất là sớm kiếm được một căn phòng an toàn từ trong trò chơi. Nghĩ đến giá của phòng an toàn, rồi lại nghĩ đến số Xu Trò Chơi ít ỏi của mình... Cô kéo mũ áo thể thao lên, khoanh tay lại. Bộ đồ này hơi mỏng. So với phòng an toàn, việc cấp bách là phải kiếm một bộ quần áo trong trò chơi trước đã, nếu không, trong vòng một tháng nữa, vải vóc quần áo cũng sẽ bắt đầu mục nát, thì có mà phải ở truồng. "Đây, xem này!" Có người dúi một tờ truyền đơn vào tay cô. Tả Anh cầm lấy xem, trên tờ giấy A4 bình thường là vài dòng chữ đen đậm, bắt mắt.