Chương 13: Nấu ăn trong Trò chơi, cuộc chiến sinh tồn

[Mạt Thế] Trò Chơi Vườn Rau

Tây Đại Tần 19-08-2025 23:23:30

[Chúc mừng người chơi Ẩn Danh đã trở thành người chơi đầu tiên hoàn thành việc nấu nướng và ăn thành công món ăn tự nấu trong trò chơi! Phần thưởng: 10000 Xu Trò Chơi và tăng một cấp độ trò chơi!] [Chúc mừng người chơi Ẩn Danh đã trở thành người chơi đầu tiên mua ruộng trong trò chơi! Phần thưởng: một bộ đồ trang điểm cao cấp!] Hôm nay là ngày thứ hai trò chơi trực tuyến, số người vào Trò chơi đã tăng hơn gấp đôi. Nhưng tuyệt đại đa số người chơi sau một giờ đầu tiên đã bị trò chơi tự động đẩy ra. Những người còn có thể ở lại trong Trò chơi lúc này về cơ bản đều đã lên cấp 2, với thời gian chơi được kéo dài thêm một giờ. Nhìn hai dòng chữ đột nhiên xuất hiện trước mặt, ai cũng bị con số 10000 Xu Trò Chơi kia kích thích. Người đầu tiên hoàn thành việc nấu nướng và ăn món tự nấu lại được thưởng hậu hĩnh như vậy ư? Sớm biết vậy họ cũng đã tìm cách nấu thứ gì đó ăn rồi. Cũng có người chơi thắc mắc: "Tôi cũng nướng đồ ăn rồi mà." Bắp Cải Cuộn trong giao diện cá nhân trả lời hắn một cách công bằng nhưng cũng rất khách sáo rằng tiêu chuẩn đánh giá việc nấu nướng là phải dùng đến nồi, nước, và nguyên liệu nấu ăn, nếu không thì nhiều nhất chỉ được tính là nướng BBQ. Mà một người muốn sinh tồn lâu dài, hiển nhiên không thể ngày nào cũng dựa vào nướng BBQ, nấu nướng lại là kỹ năng sinh tồn cơ bản. "Khốn kiếp, đây rốt cuộc là tay to nào vậy? Chơi nhiều nhất mới được ba tiếng đã có nồi, có thể nấu được đồ ăn rồi!" Người chơi chỉ còn lại cảm xúc vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ. Những người thông minh cũng bắt đầu tìm cách tự nấu đồ ăn cho mình, cũng như tìm cách tranh giành vị trí đầu tiên ở những phương diện khác. Rõ ràng là trò chơi thưởng rất hậu hĩnh cho những "lần đầu tiên". Mà lúc này, bản thể Bắp Cải Cuộn nào đó đang nhảy tưng tưng lên xuống bên cạnh một người đàn ông: [Thấy không, thấy không? Người ta tích cực làm sao, đồ ăn cũng có, ruộng cũng có! Anh xem lại mình đi!] Người đàn ông có bộ dạng lôi thôi, cằm lún phún râu, trên người mặc bộ áo sơ mi và quần hoàn toàn là đồ của ông già, vừa rộng vừa thùng thình lại còn xám xịt. Trong tay hắn còn cầm chiếc quạt làm bằng cành cây nhỏ và lá cây hái tại chỗ, phẩy phẩy qua loa, vẻ mặt bất cần. Nếu không phải gương mặt này quá đỗi ưa nhìn, thì tạo hình này thật không thể nào chấp nhận nổi. Bắp Cải Cuộn đau lòng nhìn tên này phí hoài gương mặt hoàn mỹ như vậy, chỉ muốn mọc ra bảy tám cái tay để trang điểm cho hắn một trận. Người đàn ông liếc nhìn cục tròn xanh mướt này: "Chậc, tôi cũng no bụng rồi còn gì? Đừng ồn ào nữa." Bắp Cải Cuộn: [Tôi ồn ào chỗ nào? Toàn là dùng chữ viết cả mà!] "Cậu làm chói mắt tôi." Bắp Cải Cuộn: [... Tức chết đi được! Rốt cuộc ai là người chơi, ai là quản trị viên trò chơi đây hả?] Người đàn ông vươn ngón tay thon dài nhấn mở bảng xếp hạng. Trải qua một ngày, tên trên bốn bảng xếp hạng đã thay đổi không ít, nhưng hơn nửa màn hình toàn là "Ẩn Danh", chẳng nhận ra ai với ai. Hắn chán nản đóng bảng xếp hạng: "Trò chơi này của cậu cũng quá nhàm chán, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một mẩu đất bé tí thế này à?" [Chờ anh lên cấp 5 là có thể ra ngoài rồi. ] "Ồ, vậy sao?" Người đàn ông đứng dậy, vừa thong thả sửa lại tay áo. [Anh muốn làm gì?] "Lên cấp chứ sao." Tả Anh lên tới cấp 3, thời gian chơi lại được kéo dài thêm một giờ. Thời gian dư ra, cô đều dùng để dọn dẹp khoảnh đất nhỏ của mình cho thật gọn gàng, sạch sẽ. Đá vụn các thứ trên mặt đất đều được dọn đi. Cô dùng cỏ nước bện một tấm chiếu, dùng cành cây dài bện một cái kệ thấp để đặt nồi niêu xoong chảo các thứ lên trên. Suy cho cùng, ba lô cá nhân không gian có hạn, không chứa được quá nhiều đồ. Cô còn muốn làm bàn ghế, nhưng vật liệu có hạn, thôi vậy, sau này mua trong cửa hàng cho nhanh. Hết giờ thứ ba, cô bị đưa ra khỏi không gian trò chơi, trở về thư viện tối đen như mực. Đúng 1 giờ sáng, thư viện không hoàn toàn yên tĩnh. Có thể nghe thấy có vài người đã vào tầng dưới, có chút la hét ầm ĩ, nhưng tầng bảy nơi Tả Anh ở thì không có ai khác. Ngoài cửa sổ, một vệt trăng mờ ảo chiếu vào. Tả Anh dần thích ứng với bóng tối. Cô đứng dậy khỏi ghế, đứng ở lối đi nhỏ, lặng lẽ thực hiện một bài khởi động, rồi đến squat, một cái, hai cái, ba cái... Sau đó là những bài tập rèn luyện và giãn cơ khác. Cô tập luyện ngắt quãng suốt vài tiếng đồng hồ, đến khi chân trời hửng sáng, đêm dài qua đi, cô mới thở hắt ra một hơi. Mở túi thức ăn giành mua được ở siêu thị, cô lại phát hiện dù được đóng gói kín, nhưng dù là bánh quy hay thịt khô, tất cả đều mốc meo bốc mùi. Cô cau mày ném chúng lại vào túi, mở không gian cá nhân trong trò chơi, từ ba lô lấy ra Bánh Mì Lát và Bánh Nén Khô, thong thả ăn. Ăn xong, cô ghép ba chiếc ghế lại rồi nằm xuống nghỉ. Khi cô bắt đầu nghỉ ngơi, những người đã nghỉ ngơi hoặc nói đúng hơn là đã lo lắng suốt đêm ở tầng dưới lại bắt đầu xôn xao. Những người tụ tập ở thư viện có sinh viên ở gần, dân văn phòng, công nhân, và cả cư dân. Bên ngoài đã hỗn loạn. Từ tối hôm qua, việc xông vào nhà cướp bóc đã không còn là chuyện lạ. Những người này chạy trốn đến đây cũng là bất đắc dĩ. Những người trốn đến đây tụ tập lại với nhau, khá ăn ý với nhau khi chiếm giữ các tầng lầu khác nhau, hoặc các góc khác nhau trên cùng một tầng. Tuyệt đại đa số bọn họ tối hôm qua đều đã vào trò chơi. Có người ra ngoài với tâm trạng vô cùng vui vẻ, hoặc vì có kết quả đánh giá nhan sắc mỹ mãn, hoặc vì hoàn thành vài bước trồng trọt, nhận được một hai miếng bánh mì, bánh quy. Có người ra sau thì mặt mày xám xịt, chẳng nhận được gì, thậm chí vì trút giận ác ý, nguyền rủa trò chơi nên bị phạt. Nhóm sau thấy nhóm trước có thu hoạch, tự nhiên sinh lòng ghen ghét, bất mãn.