Cứ miên man suy nghĩ như vậy, cô thao thức cả đêm. Sáng ra, mọi người dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị lên đường ra ngoại ô.
Cô đề nghị: "Hay là mình lên lầu hỏi chị Thẩm Anh thử xem? Nếu đi cùng nhau được thì cũng có thể trông chừng lẫn nhau."
Mọi người sao cũng được, chỉ có cậu nam sinh dẫn đầu là đồng ý. Nhưng hai người vừa ra ngoài đã gặp Tả Anh.
"Chị Thẩm Anh."
Tả Anh khựng lại. Cô không thích họ Thẩm này, nhưng cũng không đến mức đi tát người không liên quan.
Cô nói: "Các cậu biết tôi à?"
Nữ sinh kia đáp: "Bọn em là sinh viên trường C. Chị Thẩm Anh, chị có bạn đồng hành không? Bọn em định ra khỏi thành, chị có muốn đi cùng không?"
Tả Anh nhìn cô nữ sinh đang nói, nhàn nhạt lắc đầu: "Không cần đâu." Nói rồi lướt qua họ đi xuống lầu.
Cậu nam sinh dẫn đầu hơi ngẩn người: "Chị Thẩm Anh không giống trong lời đồn lắm."
Sở dĩ cậu ta biết người này là vì Tưởng Kim Hạo quá nổi tiếng. Nhà có tiền, lại là nhân vật nổi bật của trường C, có cả đống nữ sinh theo đuổi, kết quả hắn lại hẹn hò với một nữ sinh không có gia thế gì. Sau đó mọi người tìm hiểu qua, phát hiện nữ sinh kia quả thật rất xinh đẹp, một vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng, như đóa hoa mỏng manh có phần trong suốt, kiều diễm trên cành dưới nắng nhạt tháng ba, thậm chí còn có chút đẹp mà không tự biết, mộc mạc sạch sẽ như nữ thần lý tưởng của bất kỳ chàng trai tuổi mộng mơ nào. Ít nhất đó là cách cậu ta biết đến Tả Anh, và không kìm được mà chú ý đến cô.
Chỉ là đến khi người này thật sự đứng gần ngay trước mặt, cậu mới phát hiện cô hoàn toàn khác với lời đồn.
Cô còn xinh đẹp hơn lúc nhìn từ xa, nhưng là một vẻ đẹp sắc sảo, mạnh mẽ hơn. Cánh hoa trong suốt phảng phất như được làm từ chất liệu kim cương, còn mang theo lưỡi dao sắc bén. Dường như chỉ cần bạn hơi đến gần, liền sẽ có luồng khí lạnh lẽo sắc như dao tuyết từ đó phụt ra, rạch qua má bạn đau rát.
Đám sinh viên này nhanh chóng rời khỏi thư viện, thẳng tiến ra ngoại ô. Càng đi, họ càng gặp nhiều người trên đường, hiển nhiên đều cùng một điểm đến.
Cô nữ sinh cao gầy vẫn còn băn khoăn về chuyện của Tả Anh. Bên cạnh, một chiếc xe chạy qua, từ trong vọng ra tiếng cãi vã. Vì trên đường đông người nên xe cũng chạy chậm.
Cô nghe thấy một người phụ nữ trong xe oán trách: "Nếu không phải anh đập vỡ cái màn hình đó, làm sao chúng ta phải đợi mười ngày nữa mới được vào trò chơi chứ? Mấy ngày này biết ăn gì đây?"
"Trách tôi, đều tại tôi được chưa?" Một giọng nam trẻ tuổi có chút quen tai vọng ra.
Cô nữ sinh cao gầy nhớ lại một chút, rồi nhận ra giọng nói này là của ai. Tưởng Kim Hạo, nhân vật phong lưu nổi tiếng trong trường, vị đàn anh được mọi người chú ý.
Cô không kìm được mà đi đến bên cạnh xe, gọi một tiếng: "Anh Tưởng?"
Trong xe im lặng hẳn. Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ một gương mặt điển trai. Tưởng Kim Hạo cố nén vẻ mất kiên nhẫn trong mắt, nghi hoặc nhìn cô gái trước mặt: "Em là?"
Trông cũng khá xinh, nhưng với Tưởng Kim Hạo, người đã quen nhìn gương mặt của Tả Anh, và cả gương mặt của Thẩm Di nữa, thì cô bé này cũng chỉ thường thường bậc trung.
"Đúng là anh Tưởng rồi! Lúc nãy em còn gặp chị Thẩm Anh, hai người không ở cùng nhau ạ?"
Mắt Tưởng Kim Hạo lóe lên một tia tức giận và chán ghét, nhưng vẫn nhớ giữ gìn hình tượng lịch lãm, nhẹ nhàng của mình: "Ừ, bọn anh không ở cùng nhau."
Nữ sinh mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Thẩm Anh hành động một mình, nhà họ Tưởng dường như trong thời gian ngắn không thể vào trò chơi, Tưởng Kim Hạo và Thẩm Anh có vẻ như đã cãi nhau rồi chia tay.
Nếu là cô ta, có được dung mạo như Thẩm Anh, lại ở trong một trò chơi trọng vẻ bề ngoài, hơn nữa rõ ràng đã phát triển không tệ, tự nhiên cũng sẽ coi thường Tưởng Kim Hạo. Gia thế trước kia của Tưởng Kim Hạo sau này e rằng chẳng đáng một xu, hiện tại lại không vào được trò chơi, thật sự không phải là một lựa chọn tốt. Rời bỏ hắn, hoàn toàn có thể có nhiều lựa chọn tốt hơn.
Nhưng trong lòng cô lại thoáng chút không thoải mái.
Không kịp nghĩ nhiều, cô thấp giọng nói: "Chị Thẩm Anh hình như lợi hại lắm. Hôm qua em thấy hình như chị ấy ở trong trò chơi suốt bốn tiếng mới ra."
Vẻ mặt Tưởng Kim Hạo sững lại. Trong xe, cha mẹ Tưởng cũng ghé sát lại, định hỏi gì đó. Cô nữ sinh lúc này trong lòng đã hơi hoảng, chỉ nói lúc trước gặp người đó ở thư viện thành phố rồi vội vàng rời đi, quay lại với đám bạn. Bạn bè hỏi cô nói chuyện với ai, cô chỉ lắc đầu.
Sau khi cô nữ sinh rời đi, người nhà họ Tưởng trong xe nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút không dám tin.
Trong xe nhét hai con gà sống và một con chó xù, tất cả đều bị trói chặt. Gia cầm sống sót gần như là thứ duy nhất còn có thể ăn được vào lúc này, cũng là số thức ăn ít ỏi còn lại của nhà họ Tưởng. Dù chúng khiến không khí trong xe không mấy dễ chịu, nhưng không ai muốn để chúng ở nơi khuất tầm mắt mình.
Bà Tưởng hỏi: "Nó vừa nói gì thế? Thẩm Anh ở trong trò chơi những bốn tiếng đồng hồ à? Không phải chỉ có một tiếng thôi sao?"
Bởi vì nhà bọn họ bốn người thì có ba người đến nay vẫn không thể vào trò chơi, cho nên bà đối với trò chơi hiểu biết thật sự không nhiều lắm.
Tưởng Kim Hạo lại biết, sắc mặt hắn không được tốt lắm: "Hình như cứ lên một cấp là có thể kéo dài thêm một giờ chơi trong trò chơi."
Hắn nói chuyện có chút ngọng nghịu, nói ít chữ thì còn nghe không rõ, chứ nói cả câu dài thì tương đối rõ ràng. Đây là do hôm trò chơi ra mắt, hắn bị nước ô nhiễm làm tổn thương khoang miệng và đầu lưỡi, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn.