"Xin hỏi quý khách đã có thẻ thành viên chưa ạ? Nếu chưa, quý khách có thể làm một chiếc thẻ khách VIP ạ."
"Được."
Thủ tục làm thẻ rất nhanh chóng. Tả Anh trực tiếp làm loại thẻ cấp cao nhất. Tiền làm thẻ thì quẹt thẳng thẻ tín dụng, may mà hạn mức tín dụng của cô không thấp. Còn về việc trả nợ, qua hôm nay, cả thế giới sẽ đón nhận một sự thay đổi cực lớn, ai còn quan tâm đến thẻ với nợ nữa chứ.
Vì là khách VVVIP, dịch vụ rất nhanh chóng, tận tình và chu đáo. Hơn ba tiếng sau, Tả Anh bước xuống lầu với một diện mạo hoàn toàn khác.
Cô mặc một bộ jumpsuit màu trắng, các chi tiết khuy cài, đường vai và viền áo đều được trang trí bằng màu vàng kim. Một chiếc thắt lưng da màu vàng kim siết chặt vòng eo thon thả, làm nổi bật đường cong cơ thể hoàn mỹ. Chân cô đi một đôi ủng da cứng cổ cao màu nâu, khiến đôi chân trông thẳng tắp, thon dài và đầy mạnh mẽ.
Mái tóc Tả Anh được nhuộm màu nâu caramel, uốn thành những lọn sóng lớn bồng bềnh, buộc cao kiểu đuôi ngựa rủ xuống sau lưng. Màu tóc này toát lên vẻ dịu dàng cổ điển và nét quý phái. Khi cô bước đi, ánh sáng lướt trên mái tóc dài, tạo nên vẻ óng ả, mềm mại đầy quyến rũ, đồng thời càng làm tôn lên làn da trắng nõn và những đường nét tinh xảo trên gương mặt cô.
Cô có trang điểm, nhưng rất nhẹ nhàng. Hàng lông mày vốn đã đẹp được kẻ sắc nét và đậm hơn. Lông mi cong vút và dày rậm. Một chút phấn mắt nhạt cùng tông màu với tóc được tán quanh mắt, khiến ánh nhìn của cô khi ngước lên trở nên vừa lạnh lùng vừa sắc sảo.
Nhân viên cửa hàng ở tầng dưới và vài vị khách khác ngẩn ngơ nhìn cô bước xuống từ cầu thang. Có người đứng sững tại chỗ, có người há hốc miệng, nhất thời không ai phản ứng kịp.
Đặc biệt là nhân viên vừa tiếp đón Tả Anh, cô ấy càng phải cố gắng chớp mắt mấy lần. Vị khách này vốn đã rất xinh đẹp, cô nhân viên đã nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nền tảng rất tốt, chỉ là cách ăn mặc có phần rộng thùng thình, luộm thuộm, cũng không làm tóc hay tạo kiểu gì đặc biệt nên trông không quá nổi bật. Nhưng thực tế, cấu trúc xương gương mặt của cô ấy rất hoàn hảo, làn da cũng không tệ, chiều cao hơn một mét bảy lại càng hiếm có...
Chỉ là không ai ngờ được, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, cô ấy như biến thành một người khác hẳn, giống như một viên ngọc quý trút bỏ lớp vỏ ngoài thô kệch, tự do tỏa ra sức hút mê người.
Cô nhân viên mím môi, vội vàng nở nụ cười tươi rói đón lấy: "Cô Tả, cô còn có yêu cầu gì nữa không ạ?"
Tả Anh liếc nhìn cô ta một cái: "Không cần."
Nhân viên nuốt nước bọt. Trời ơi, ở khoảng cách gần thế này hoàn toàn không thể chống đỡ nổi, quá đỗi kinh diễm! Gương mặt với những đường nét góc cạnh rõ ràng nhưng không mất đi vẻ mềm mại nữ tính này quả thực có sức sát thương cực lớn. Đặc biệt là khi cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, ngoài vài lọn tóc mái lưa thưa trước vầng trán đầy đặn, toàn bộ khuôn mặt đều lộ ra, khí chất vô cùng cuốn hút, khiến người ta phải mềm nhũn cả chân.
Tả Anh ký vào hóa đơn, tiếng giày ống vang lên lộc cộc khi cô bước ra khỏi tiệm. Nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm kéo dài từ phía sau, cô khẽ cười, nhìn bóng mình mờ ảo phản chiếu trên ô cửa kính của cửa hàng đối diện, bất giác đưa tay chạm lên mặt.
Có một khuôn mặt nguyên vẹn, thật tốt biết bao!
Kể từ khi khuôn mặt bị hủy hoại, cô không nhớ đã bao lâu rồi mình không dám soi gương, lúc nào cũng phải đeo một chiếc mặt nạ, che đi khuôn mặt nhăn nhúm, không còn ngũ quan, trông như một cục thịt dị dạng mà chính cô nhìn cũng thấy sợ hãi, ghê tởm.
Tuy nhiên, hôm nay cố ý trang điểm kỹ càng như vậy, không phải để hoài niệm điều gì, mà là vì yêu cầu của trò chơi.
Cô liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn nửa tiếng nữa là đến 10 giờ.
Chợt nhớ ra một việc, cô lại vẫy một chiếc taxi, đi về phía một nơi nào đó.
-
"Thật tức chết đi được! Con tiện nhân đó dám làm anh trai mình bị thương, còn làm Tiểu Di mất mặt. Mình nhất định phải cho nó một bài học nhớ đời!"
Trong một con hẻm nhỏ, một chiếc xe minibus màu đen kiểu dáng bình thường dừng lại. Cô gái lúc trước đã chế nhạo Tả Anh mua lắc tay giả đang ngồi khoanh tay ở ghế sau, tức giận không nguôi.
Đó là Tưởng Viện Viện, em gái của Tưởng Kim Hạo, cũng là bạn thân của Thẩm Di. Từ trước đến nay, cô ta vô cùng bất mãn việc Tưởng Kim Hạo qua lại với Tả Anh, luôn cảm thấy Tưởng Kim Hạo và Thẩm Di mới là một cặp trời sinh. Kể từ khi họ hẹn hò, cô ta không ngừng phá đám, bất kể ở trường học hay bên ngoài, tìm đủ mọi cách để làm nhục, gây khó dễ cho Tả Anh.
Lần sinh nhật này của Thẩm Di, cũng là cô ta cố ý gây chuyện, muốn mọi người biết Tả Anh mua đồ giả. Thực ra, chiếc lắc tay Tả Anh mua vốn là hàng thật, chỉ là bị Tưởng Viện Viện lén lút tráo đổi.
Vốn tưởng rằng có thể làm nhục được đối phương, ai ngờ Tả Anh hoàn toàn không hành động theo kịch bản, còn khiến anh trai cô ta phải nhập viện.
Cô ta càng nghĩ càng tức, liền gọi một cuộc điện thoại: "Lát nữa chúng mày cứ ra tay thật mạnh vào, quay phim lại cho tao... Sợ cái gì, tao thêm tiền! Nó không dám báo cảnh sát đâu!"
Gọi xong điện thoại, dường như cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn một chút, cô ta nhếch mép cười lạnh, ghé mắt qua cửa sổ, vừa sốt ruột vừa mong chờ nhìn về phía đầu hẻm đối diện, đợi trò hay diễn ra.
-
Tả Anh chậm rãi tiến gần đến con hẻm nhỏ quen thuộc.
Đây là nơi cô từng làm gia sư bán thời gian. Từ nhà học sinh đó đến trường, phải đi qua con hẻm này.
Cô vẫn nhớ, kiếp trước, sau khi bị Tưởng Viện Viện và đám người đó làm nhục ở tiệc sinh nhật đến không nói nên lời, cô đã vô cùng khổ sở, tủi thân mà rời đi. Dù vậy, cô vẫn đến lớp dạy thêm theo đúng giờ đã hẹn. Sau khi kết thúc, lúc đi qua con hẻm này, cô đã bị hai tên côn đồ chặn đường.