Chương 40: NPC đặc biệt

[Mạt Thế] Trò Chơi Vườn Rau

Tây Đại Tần 19-08-2025 23:23:28

Tả Anh: "Vẫn chưa nghĩ kỹ, chắc là thi công chức. Còn anh, ao cá đầu tư thất bại rồi thì định làm gì?" "Không biết nữa, tôi chỉ biết nuôi cá thôi." Tả Anh: "..." Ván thứ hai, nhà trai lại một lần nữa thất bại hoàn toàn. Nghề công chức rất có giá, chỉ cần nhà gái thi đỗ, trên thị trường tình yêu và hôn nhân sẽ được cộng điểm rất nhiều. Tả Anh: "Ngày thường anh có sở thích gì không?" Trang Tập: "Ở nhà xem phim, chơi game, trông coi cái ao cá của tôi." Tả Anh: "..." Có thể đừng nhắc đến cái ao cá thất bại của anh nữa được không? Trang Tập: "Còn cô?" Tả Anh khoanh tay, mặt không cảm xúc: "Ngày thường thì đi học, thời gian rảnh sau giờ học thì xem phim điện ảnh, phim truyền hình, thỉnh thoảng làm thêm chút việc." Hiệp thứ ba, hai người không chênh lệch gì nhiều. Trang Tập: "Có tài lẻ gì không?" Tả Anh: "Không có, còn anh?" Trang Tập: "Tôi cũng không." Tả Anh: "Trong nhà có mấy căn nhà? Mấy chiếc xe? À, mà anh đang mắc nợ nhỉ." Trang Tập buông thõng tay, vẻ mặt bất đắc dĩ. Tả Anh: "Tương lai định có mấy đứa con?" Trang Tập: "Tốt nhất là một tá, trai gái đều được." Tả Anh châm chọc: "Để kế thừa nợ nần của anh à?" Tả Anh: "Sau khi kết hôn có ở chung với bố mẹ không?" Trang Tập: "Bắt buộc chứ. Bố mẹ tôi chỉ có mình tôi là con trai, tôi hy vọng vợ tôi sẽ cùng tôi hiếu thuận với họ." Tả Anh đứng dậy: "Tôi thấy chúng ta không hợp nhau ở nhiều phương diện. Tôi nghĩ buổi xem mắt này không cần thiết phải tiếp tục nữa." Trang Tập cũng đứng dậy: "Tôi cũng thấy vậy." Hai người đợi một lát nhưng không thấy thông báo qua màn của trò chơi. Tả Anh xoay người đi về phía cửa quán cà phê, có lẽ ra khỏi đây là được tính qua màn chăng? Trang Tập đút hai tay vào túi quần, đi theo sau cô ở một khoảng cách không xa không gần. Tả Anh thử kéo cửa, kết quả là cánh cửa kính không hề nhúc nhích. "Để tôi thử xem." Trang Tập nắm lấy tay nắm cửa, cũng không kéo ra được. Anh nhìn về phía Tả Anh: "Xem ra chúng ta tạm thời không ra ngoài được rồi." Tả Anh cau mày: "Có chỗ nào không đúng sao? Hay là thời gian quá ngắn?" Cô nhìn quanh một vòng. Quán cà phê này được trang trí sang trọng, hiện đại, không gian không quá lớn nhưng tổng thể thoáng đãng, sáng sủa, các chi tiết thiết kế bài trí đều rất ổn. Dù lúc này chỉ có hai người họ, ngay cả một người phục vụ cũng không có, nhưng cũng không hề có vẻ kỳ quái hay u ám, trông không giống như nơi sẽ đột nhiên xuất hiện quái vật. Vậy tại sao lại nhốt họ ở đây? Trang Tập đột nhiên nói: "Có lẽ trò chơi không hài lòng với kết quả này. Thử cách thứ hai xem sao?" Tả Anh nhướng mày: "Cũng được." Rồi đi đầu quay trở lại chỗ ngồi của mình. Trang Tập cũng ngồi xuống vị trí của mình. Tả Anh nở một nụ cười rụt rè vừa phải: "Tôi năm nay 21 tuổi, tuy vẫn còn là sinh viên nhưng đã nhận được lời mời làm việc từ công ty hàng đầu cả nước rồi." Trang Tập lại càng tỏ ra tự tin, ngạo nghễ: "Nhà tôi mấy đời đều kinh doanh ao cá, ao cá nhà họ Trang có mặt ở khắp mọi nơi trên cả nước, tài sản vô số." Tả Anh đúng lúc lộ vẻ vui mừng và ngưỡng mộ: "Lợi hại vậy sao? Vậy ngày thường anh thích làm gì?" "Nhiều lắm. Ngày thường lúc không bận, tôi hay rủ bạn bè ra ngoài cưỡi ngựa, chơi bóng, hoặc đi du lịch. Tôi còn thích nhiếp ảnh, thích dùng ống kính ghi lại phong cảnh khắp nơi." "Ồ, lãng mạn thật đấy." "Còn cô?" "Ôi, tôi thì đơn điệu lắm. Ngày thường lúc không đi học, tôi thích tự mình vẽ tranh, sáng tác chút nhạc gì đó. Tôi còn thích nhảy múa nữa, tuần nào cũng đi học." Trang Tập dịu dàng cảm thán: "Toàn là những sở thích rất nghệ thuật, thảo nào khí chất của cô tốt như vậy." Tả Anh: "..." Cô lặng lẽ xoa xoa cánh tay, cố nén cơn nổi da gà xuống, rồi đan hai tay đặt lên cằm, nhìn người đàn ông đối diện: "Anh định bao nhiêu tuổi thì kết hôn?" Trang Tập: "Gặp được người mình thích thì khi nào kết hôn cũng được, nhưng vẫn là tùy đối phương thôi, cô ấy muốn khi nào thì khi đó kết hôn." Tả Anh: "Vậy anh có nghĩ đến chuyện muốn có mấy đứa con không?" "Vẫn là tùy nhà gái thôi. Sinh con rất vất vả, cô ấy muốn sinh thì sinh, không muốn thì sống cả đời hai người cũng được." "Thật không? Bố mẹ anh sẽ không có ý kiến gì à?" "Họ đều nghe theo tôi cả, sau khi kết hôn cũng không ở chung với người lớn." Tả Anh cúi đầu, nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, vẻ hơi thẹn thùng: "Vậy, anh có biết làm việc nhà không?" "Biết làm một chút, nhưng tôi có thể học. Tương lai có thể cùng nửa kia chia sẻ việc nhà, nếu cô ấy không muốn làm, tôi cũng có thể làm hết, hoặc là thuê người giúp việc." "Anh có hút thuốc uống rượu không?" "Đương nhiên là không hút thuốc rồi. Rượu thì có uống trong các buổi tiệc, nhưng rất ít khi." "Anh có yêu cầu gì đối với nửa kia của mình không?" "Dịu dàng, lương thiện, chu đáo. Nhưng quan trọng nhất vẫn là hợp duyên, nhìn vừa mắt. Những điều kiện khác đều có thể bỏ qua. Giống như cô vậy, tôi thấy cô rất hợp duyên với tôi." Đôi mắt xinh đẹp sau lớp mặt nạ của người đàn ông ẩn chứa tình cảm sâu lắng, chuyên chú và nghiêm túc, như thể đang nói những lời âu yếm đẹp đẽ nhất trên đời. Bắp Cải Cuộn nào đó đang lơ lửng giữa không trung cảm động đến rưng rưng nước mắt. Đẹp quá đi, đây chính là dáng vẻ của tình yêu vừa chớm nở! Nó được một phen ăn "cẩu lương" no nê tại hiện trường, hạnh phúc đến mức cả người phình to ra một vòng. Còn Tả Anh cũng đúng lúc lộ ra chút vẻ thẹn thùng. Lúc này, cô không còn mặc bộ đồ ở lễ trao giải nữa, mà là chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt thoải mái, thanh lịch cùng chiếc váy dài màu trắng. Cả người cô toát lên vẻ tươi mát, tự nhiên, khí chất dịu dàng, phóng khoáng. Cô cụp mắt xuống, hàng mi cong vút, đen nhánh, rõ từng sợi, một dáng vẻ thực sự làm rung động lòng người.