Chương 5.1: Bác sĩ Vân biết bằng cách nào?

Nữ Phụ Ác Độc, Dựa Vào Huyền Học Phản Kích

Vĩ Cầm 07-11-2025 23:26:20

Lâm Thiến thấy sắc mặt Vân Quán Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, không nhịn được hỏi: "Bây giờ ai cũng đang chỉ trích cô, cô không định nói gì sao?" Phần bình luận và phòng chat trong video phát lại lúc này đã bùng nổ, lời lẽ cực kỳ cay độc. Vân Quán Nguyệt lướt xem phần bình luận, mặt không đổi sắc: "Giải thích gì chứ? Trước hết, người được chọn đâu phải do tôi quyết định. Thứ hai, cậu bé đó cũng chẳng mắc chứng rối loạn hưng cảm như người ta nói." Thật ra, việc cảm xúc cậu ta trở nên dữ dội như thế, có chút liên quan đến cô. Nếu Trình Hiến Xuyên không vô tình để câu chú tịnh tâm cô đọc vang ra ngoài, khiến con quỷ nghe được mà phát điên, thì con quỷ đó đã không nhào tới cắn xé đầu thằng bé. [Chà, lại đổ lỗi hả? Thằng bé đánh người rõ rành rành, không phải rối loạn thì là gì? Không chơi nổi thì đừng tham gia. Ghét nhất cái kiểu chơi không lại là lật bàn như này. ] [Ủa mà chuyện này đâu liên quan đến bác sĩ Vân? Người bệnh là do hai bên chọn mà, có phải cô ấy đích thân chọn đâu. Mắng gì vô lý vậy?] [Rõ ràng là ả đó đứng sau giật dây rồi. ] [Mình chỉ mất 0,01 giây để đoán được giới tính bạn phía trên. Mọi người thử đi nào!] [Đừng ghét phụ nữ đến mức ấy chứ!] Vân Quán Nguyệt như đoán được mọi người trong phòng livestream đang nói gì, cô vén lọn tóc bên má ra sau tai, môi khẽ cong lên: "Đợi tôi chữa khỏi cho bạn thân cô xong, sẽ bảo trợ lý đưa cậu nhóc đó đến chỗ tôi." Lâm Thiến ngẩn ra: "Hả? Cô muốn chữa cho cậu ta à?" "Tất nhiên rồi. Tôi sẽ cho các người thấy, cậu ấy có thật sự bị rối loạn hưng cảm hay không." Lâm Thiến nhìn người phụ nữ đầy tự tin trước mắt, chẳng hiểu sao lại tin vào lời cô nói. [Chị gái này mạnh ghê. ] [Nói thì hay lắm, đến lúc chữa không được lại tự vả thì sao. ] [Follow liền! Nhớ nhắc tôi có gì mới nhé, hóng diễn biến tiếp theo lắm luôn!] Vân Quán Nguyệt liếc nhìn điện thoại, rồi nhắn tin cho trợ lý. Vân Quán Nguyệt: [Cậu nhóc tên Tiểu Phong sao rồi? Lát nữa đưa cậu ấy đến chỗ tôi, để tôi xử lý. ] Trợ lý: [Bác sĩ Vân, cô thật sự làm được chứ? Cậu bé đó đúng là hơi kỳ quặc, rất có thể mắc rối loạn hưng cảm. Bọn tôi định đưa cậu ta tới bệnh viện để kiểm tra kỹ hơn. ] Vân Quán Nguyệt: [Tôi nói rồi, cậu ấy không bị rối loạn. Cứ đưa tới đây, tôi chữa được. ] Trợ lý: [Việc này tôi phải bàn lại với đạo diễn đã. ] Dù không rõ tại sao bác sĩ Vân lại chắc chắn đến thế, nhưng trợ lý vẫn làm tròn bổn phận, chuyển lời của cô cho đạo diễn Chương. Lúc này đạo diễn Chương đang đầu bù tóc rối, vắt óc suy nghĩ. Những lời Trình Hiến Xuyên nói trước máy quay chẳng những gây ảnh hưởng lớn đến giới tư vấn tâm lý trong nước, mà còn kéo cả các bệnh viện tâm thần vào cuộc khủng hoảng. Giờ đây, phần lớn khán giả đều nghĩ ngành tâm thần trong nước không đáng tin bằng nước ngoài. Nghe được lời nhắn từ trợ lý, ông ta vô thức nhíu mày: "Giờ là lúc nào rồi mà còn đùa giỡn?" "Tôi không đùa thật mà, đạo diễn." Trợ lý gần như sắp khóc: "Là bác sĩ Vân nói vậy. Tôi thấy cô ấy có vẻ rất tự tin. Nếu không còn cách nào khác, hay là cứ để cô ấy thử một lần?" Dù sao bây giờ cũng chẳng nghĩ ra phương án nào khả thi hơn, đạo diễn Chương suy nghĩ vài giây, rồi nghiến răng nói: "Thử thì thử, nhưng phải nhắc trước. Nếu thất bại, cô ấy tự chịu." Trợ lý vừa "vâng" xong thì nhận được tin nhắn: "Đạo diễn, bác sĩ Vân nói, bất kể hậu quả ra sao, cô ấy sẽ tự gánh vác." "Nếu vậy, đợi cậu ta bình tĩnh lại một chút, rồi đưa qua chỗ cô ấy." Giờ chỉ còn cách đánh liều, xem như còn nước còn tát.