[Cứ chửi đi, càng chửi tôi càng khoái. ]
Trong căn phòng tối tăm bừa bộn, gã đàn ông lùn béo ngồi phè phỡn trên chiếc ghế chất đầy vớ thối, mặt mũi hớn hở khi thấy tiền chuyển khoản vừa về. Hắn ta đang nghĩ không biết tối nay nên kéo nhau đi đâu ăn một chầu linh đình.
Màn hình điện thoại hắn ta vẫn đang dừng ở giao diện livestream.
Giọng nữ trong trẻo vang lên: "Ai muốn lên sóng thì chuẩn bị nhé."
Hắn ta liếc qua số người đang xem, không những không giảm mà còn tăng lên kha khá.
"Gái đẹp đúng là có lợi thế thật. Chỉ là con lừa đảo thôi mà, bọn ngu này dư tiền thì quăng cho tao đi!"
Hắn ta lầm bầm, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Phòng hắn ta bốc mùi hôi nồng nặc, hộp đồ ăn và bao bì vứt đầy sàn, vỏ lon nước ngọt và bia chất thành đống, ruồi muỗi bay loạn cả lên. Lũ gián và chuột thỉnh thoảng lại lướt qua góc phòng như đang mở tiệc.
Trong một góc khuất không ai để ý, một bóng đen vặn vẹo hiện lên. Nhìn sơ thì giống cái bóng người, nhìn kỹ lại như là cái bóng đổ từ đống rác chất cao.
Hắn ta vặn tay nắm cửa rồi bước ra hành lang tối om, vừa đi vừa lẩm nhẩm hát, định xuống lầu.
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng động mạnh, hắn ta trợn mắt hét một tiếng thảm thiết. Cả thân hình ục ịch lăn xuống bậc thang như quả bóng, kèm theo mấy tiếng răng rắc rợn người.
Rầm!
Cú va cuối cùng khiến hắn ta đập thẳng vào bức tường ở chiếu nghỉ cầu thang.
Toàn thân đau như bị tháo rời từng khúc, hắn ta rên rỉ rồi ngẩng đầu lên theo phản xạ. Trên bậc thang trước cửa nhà hắn ta, có một bóng đen không rõ mặt đang đứng im.
Thứ đó trông chẳng giống người, hình dáng méo mó, không nhìn thấy đôi mắt nhưng hắn ta vẫn cảm thấy mình đang bị nhìn chằm chằm.
Hắn ta sững người mấy giây, nhưng khi định thần lại thì bậc thang đã trống không. Mọi thứ như chưa từng tồn tại, hoặc chỉ là ảo giác.
Lúc này, giọng Vân Quán Nguyệt bỗng văng vẳng bên tai hắn ta: "Không tôn trọng người chết, sớm muộn cũng gặp quả báo."
Toàn thân hắn ta lạnh toát. Cơn đau từ tay chân dội lên tận óc, cánh tay trái treo lủng lẳng trước ngực hắn ta đã gãy.
Chẳng lẽ cô gái trên livestream kia thực sự có bản lĩnh?
Vân Quán Nguyệt dứt khoát đá gã kia khỏi màn hình, chẳng buồn để ý đến đám bình luận đang nhốn nháo như cái chợ: "Cảm ơn Tô Tô vì mười phần quà Carnival, tốn kém quá."
Tô Tô Không Tô Tô: [Không tốn không tốn!! Em còn thấy mình gửi ít quá ấy chứ. Chị Vân đã cứu mạng em đó, em còn định lấy thân báo đáp nữa cơ!]
[Cô em vừa ăn vừa đòi mang về luôn đấy à?]
[Ha ha, một lũ lừa đảo. ]
[Có gọi video nữa không? Tôi chuẩn bị sẵn rồi nè!]
"Lấy thân báo đáp thì miễn đi. Sau này em làm nhiều việc tốt hơn, tự tích phúc cho mình là được rồi. Ai muốn gọi video thì chuẩn bị đi, bắt đầu chọn đây."
Sự cố vừa rồi chẳng ảnh hưởng gì đến không khí phòng livestream. Chỉ hai giây sau, hệ thống đã chọn ra người tiếp theo.
"Trời đất, tới lượt tôi luôn này."
Người được chọn là một thanh niên, hô lên một câu rồi reo mừng: "Vận đỏ thế này chắc chiều phải mua vé số mới được! Chào bác sĩ Vân, em xem từ tối qua tới giờ luôn rồi. Fan mười năm của chị đó, cứ gọi em là Tiểu Niên nhé, chữ Niên trong Tất Niên ấy."