Nói dứt câu, Vân Quán Nguyệt không thèm liếc nhìn bình luận nữa, nhanh tay tắt luôn livestream.
Cô liếc qua đơn hàng đồ ăn, thấy người giao chỉ còn cách chưa tới trăm mét, đang chuẩn bị đứng dậy thì chuông cửa đã vang lên.
[Nhanh vậy sao?]
Vân Quán Nguyệt hơi nhướng mày, vặn tay nắm rồi mở ra.
Nhưng đứng ngoài lại không phải nhân viên giao hàng, mà là một người đàn ông mặc vest chỉn chu, chuẩn mực của một dân công sở kiểu mẫu.
Người đàn ông mỉm cười lịch sự: "Chào cô Vân, lâu rồi không gặp."
[Trông có vẻ quen mắt. ]
Vân Quán Nguyệt nhìn hắn ta hai giây, rồi lục lại trí nhớ của nguyên chủ.
Hắn ta là trợ lý đời sống của Lục Tư Dữ, không rõ tên đầy đủ, trước đây nguyên chủ vẫn gọi là Trợ lý Trương.
"Trợ lý Trương, anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Trợ lý Trương khẽ quan sát cô một lượt, thấy biểu cảm và trạng thái đều ổn định, trông rất bình tĩnh. Hắn ta ngập ngừng một chút rồi nói: "Cô không trả lời tin nhắn, tổng giám đốc Lục hơi lo nên nhờ tôi qua xem tình hình."
"Vậy à?"
Vân Quán Nguyệt mở khóa điện thoại, quả nhiên có vài tin nhắn từ Lục Tư Dữ.
Từ sau khi bỏ ghim tin nhắn của hắn ta, cô gần như chẳng còn thấy nó nữa. Tối qua sau khi kết thúc buổi livestream, người gửi tin cho cô đông không đọc xuể, toàn những tin vớ vẩn vô bổ nên cô chẳng buồn để tâm.
Cô bình thản mở khung hội thoại ngay trước mặt trợ lý, gõ một dòng cụt lủn: [Tôi ổn, không cần lo. Cảm ơn. ]
Rồi cô ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Tôi trả lời rồi, còn gì nữa không?"
Nếu không thì mời đi cho nhanh, cô còn phải ăn cơm.
Trợ lý Trương khựng lại: "..."
Hắn ta cảm thấy cô Vân hôm nay có gì đó rất khác. Trước đây dù cô không mấy thân thiện cũng chưa bao giờ tỏ thái độ lạnh nhạt rõ ràng thế này.
Có phải vì tối qua tổng giám đốc không tới đón cô, không đứng ra bênh vực cô không?
Trợ lý Trương đi theo Lục Tư Dữ nhiều năm, đương nhiên nhìn ra quan hệ giữa hai người không đơn giản. Cô Vân có tình cảm với sếp hắn ta, mà thái độ của Lục Tư Dữ với cô cũng chẳng rõ ràng gì cho cam.
Ban đầu hắn ta từng nghĩ, khả năng cao cô sẽ trở thành phu nhân của sếp mình. Nhưng nghĩ tới cô gái nhỏ như con thỏ non mà sếp gặp tối qua, trợ lý Trương lại thấy khó nói rồi.
Dù sao thì, ai làm bà Lục cũng chẳng liên quan đến hắn ta. Hắn ta chỉ là người làm công ăn lương mà thôi.
"Trợ lý Trương?"
Thấy hắn ta đứng đực ra không nói gì, Vân Quán Nguyệt mất kiên nhẫn, gọi lại một lần nữa.
Trợ lý vội hoàn hồn, ho khẽ một tiếng rồi nói: "Ngoài việc hỏi thăm cô, tổng giám đốc còn dặn, nếu cô không có vấn đề gì thì mời cô đi cùng tôi một chuyến, kiểm tra tình trạng tâm lý cho tổng giám đốc."
Vân Quán Nguyệt hiểu ý ngay. Trong ký ức của nguyên chủ, cô từng là chuyên viên tâm lý riêng của Lục Tư Dữ. Hắn ta gọi cô tới, chắc chắn là vì "vấn đề tinh thần" của tổng tài có chuyện rồi.
Trước đây hắn ta chỉ bị đau dạ dày, giờ thì nâng cấp luôn vừa đau dạ dày, vừa đau đầu.
Không bệnh, không phải tổng tài.
Vân Quán Nguyệt âm thầm châm biếm, mặt vẫn giữ nụ cười có phần hời hợt: "Có gấp không?"
Trợ lý Trương khựng một chút rồi trả lời không chắc chắn lắm: "Chắc là có gấp."
Đúng lúc đó, nhân viên giao hàng cuối cùng cũng đến nơi.
Vân Quán Nguyệt nhận lấy túi đồ, vừa xách vừa tươi cười hỏi: "Anh không phiền nếu tôi ăn trên xe chứ?"
"Không... không phiền đâu."
Vân Quán Nguyệt gật đầu: "Ok, vậy đi thôi."
Nói xong cô quay lưng đóng cửa, là người bước ra thang máy trước.