Chương 15.2: Lần đầu gặp mặt

Nữ Phụ Ác Độc, Dựa Vào Huyền Học Phản Kích

Vĩ Cầm 07-11-2025 23:26:18

[Lạnh lùng quá nhưng tôi thích kiểu đó!] [Chưa xong mà, tôi còn đang định xin lên sóng nữa cơ. ] [Chắc là bệnh nhân của chị ấy sắp tỉnh rồi. Thôi bấm theo dõi cái đã, cảm giác lần sau còn nhiều thứ hay ho lắm đây!] Khán giả ngồi trong khung livestream tối om thêm một lúc rồi lần lượt quay trở lại phòng phát sóng chính. Vân Quán Nguyệt tắt báo thức, bước đến bên Tiểu Phong, nhẹ giọng gọi cậu ta tỉnh dậy. Tiểu Phong dụi mắt, ngơ ngác nhìn cô. Vân Quán Nguyệt nói: "Về nhà ngủ đi. Hai hôm nữa quay lại tái khám." Tiểu Phong ngước nhìn cô đầy phấn khởi: "Bác sĩ Vân, nãy em không mơ thấy ác mộng, chị giỏi thật đó! Dạo gần đây cứ nhắm mắt là em lại gặp mấy giấc mơ kinh khủng." Vân Quán Nguyệt thầm nghĩ: [Còn trách ai? Không phải do cái miệng hại cái thân sao. ] Cô không nói ra điều đó, chỉ mỉm cười dịu dàng: "Lần sau đừng chơi mấy trò gọi hồn nữa. Dễ làm rối loạn từ trường xung quanh, nếu đúng lúc cơ thể em yếu, tâm lý lẫn thể chất đều sẽ bị ảnh hưởng." Nói thì nghe như chuyên gia, chứ thật ra cô đang bịa hoàn toàn. Dù trong đầu vẫn có ký ức của nguyên chủ liên quan đến ngành tâm lý, nhưng vì bản thân chưa từng học thật sự nên khi sử dụng, cô vẫn còn khá vụng về, chỉ cố nói mấy thuật ngữ nghe cho "ra dáng" mà thôi. Thực ra, ở một khía cạnh nào đó, tâm lý học và thuật mệnh cách lại có vài điểm tương đồng, ví dụ như chuyện "từ trường". Phụ huynh của Tiểu Phong vẫn đang chờ bên ngoài. Khi Tiểu Phong tỉnh hẳn, Vân Quán Nguyệt trò chuyện với họ vài câu rồi tiễn cả gia đình ra hành lang. Lúc này buổi livestream cũng gần kết thúc. Dù kết quả chính thức còn phải đợi đến ngày tái khám, nhưng cả hai bệnh nhân đều được Vân Quán Nguyệt điều trị, nên phần thắng ở vòng đầu tiên gần như đã định. Cuộc thi còn lại hai lượt nữa. Thật ra trước khi đưa ra lời thách đấu, Trình Hiến Xuyên đã sắp đặt mọi thứ, để tự giữ đường lùi cho mình. Lúc này, trợ lý cùng ê kíp quay phim tiến lại gần Vân Quán Nguyệt, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Cô liếc một cái, đuôi mắt hơi xếch như hồ ly, sắc bén lạ thường: "Có gì thì nói luôn, đừng ấp a ấp úng." Trợ lý vừa sợ vừa phục, cảm thấy khí chất của bác sĩ Vân ngày càng áp đảo: "Bác sĩ Vân, bệnh nhân vòng hai đã xác định rồi. Là giám đốc cấp cao của một công ty xuất nhập khẩu. Thông tin chi tiết phải đến hôm đó mới được tiết lộ, mong cô chuẩn bị trước." Vân Quán Nguyệt gật đầu, gương mặt không chút biến sắc: "Tôi biết rồi. Vậy giờ tắt livestream được chưa?" "Dạ rồi." Trợ lý nhìn sang quay phim: "Cũng muộn rồi, mọi người nghỉ sớm đi. Livestream tiếp theo sẽ là hai ngày sau, nhớ đón xem nhé." Nói xong, hắn ta xác nhận camera đã tắt, nhỏ giọng nhắc Vân Quán Nguyệt: "Bác sĩ Vân, nghe nói bệnh nhân lần này có liên quan đến bác sĩ Trình. Cô cẩn thận một chút." Vân Quán Nguyệt ngạc nhiên: "Cẩn thận gì? Chẳng lẽ anh ta định ra tay với tôi?" Trợ lý khựng lại: "Chắc là không đến mức đó đâu." Vân Quán Nguyệt vỗ vai hắn ta, khóe môi đỏ mọng khẽ cong lên thư thái: "Yên tâm, tới giờ vẫn chưa có ai qua mặt được tôi. Khuya rồi, mọi người về nghỉ đi, hôm nay vất vả rồi." Trợ lý nhìn gương mặt đẹp như sản phẩm tốt nghiệp của Nữ Oa, mặt mũi đỏ ửng, lắp ba lắp bắp: "Vâng, vâng, bác sĩ Vân cũng nghỉ sớm nhé..." Chờ trợ lý và quay phim rời đi, Vân Quán Nguyệt trở lại phòng tư vấn, lấy túi của nguyên chủ rồi chuẩn bị về. Đúng lúc đó, điện thoại trong tay cô khẽ rung lên. Là tin nhắn từ Lục Tư Dữ. Lục Tư Dữ: [Tối nay anh đến đón em. ] Tin này được gửi từ nửa tiếng trước. Cô chưa kịp trả lời thì lại có tin mới đến. Lục Tư Dữ: [Có chút việc đột xuất, em về trước nhé. Hôm khác anh qua thăm. ] Vân Quán Nguyệt hơi nhướng mày. Nếu cô nhớ không nhầm, thì tối nay chính là khoảnh khắc "định mệnh" tổng tài bá đạo gặp gỡ nữ chính.