Vân Quán Nguyệt không để ý tới biểu cảm đang dần thay đổi của Tiểu Niên. Lúc này, cô phát hiện bên người chẳng có lấy một món đồ cần dùng, hơi bực: "Nhưng chắc em phải đợi một chút, chị phải ra ngoài mua ít đồ."
"Hả? Vâng ạ."
Tiểu Niên giật mình phản ứng lại, tò mò hỏi: "Bác sĩ Vân, chị định mua gì thế ạ?"
Vân Quán Nguyệt thản nhiên đáp: "Giấy bùa, chu sa, bút lông."
Tiểu Niên: "?"
[Sao nghe như mấy ông thầy pháp trong phim vậy trời?]
Cậu ta liếc nhìn gương mặt xinh đẹp sắc sảo của cô, gãi đầu gãi tai, lắp bắp: "Thế... em đợi nhé?"
[Bùa với chu sa á? Không lẽ cô ấy sắp lên đồng luôn à?]
[Đang định tin thì nghe tới vụ này, đừng nói là lát nữa bắt người ta uống nước bùa nha? Nói thật, tôi có đứa hàng xóm từng tin mấy trò này, uống nước bùa rồi chết hai năm nay, cỏ mọc um tùm luôn rồi. ]
[Thật ra mấy cái đó cũng không nên uống bừa đâu. ]
[Mệt thật sự, bác sĩ Vân có bắt ai uống đâu? Người ta chưa nói hết câu đã nhảy vào kết tội rồi?]
Vân Quán Nguyệt liếc một vòng bình luận, điềm tĩnh nói: "Yên tâm, tôi không bắt ai uống nước bùa cả. Được rồi, tôi sẽ tắt livestream ra ngoài mua đồ, lát nữa quay lại livestream tiếp."
Cô đứng dậy, không để khán giả kịp níu kéo. Trong phòng chỉ còn lại dòng bình luận bay ngang dọc.
[Chị có thể mở livestream rồi dắt tụi em đi theo mà!]
Nhưng Vân Quán Nguyệt không nhìn thấy.
Cô lục tung tủ quần áo một hồi, cuối cùng cũng moi được một bộ đồ bình thường. Trong tủ phần lớn là sơ mi, chân váy chữ A với váy bút chì ôm sát.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng mặc vào sao thoải mái bằng đồ rộng rãi.
Cô nghĩ có nên nhân tiện mua thêm vài bộ đồ thường ngày, nhưng rồi lại thôi.
[Mua online cho tiện, khỏi phải xách về. ]
Cô cầm chìa khóa xe để trên kệ giày, tra nhanh đường đến chợ bách hóa gần nhất rồi lên đường.
Chợ gần nhất nhưng cách căn hộ của cô hơi xa, lái xe mất hơn nửa tiếng. Người đông như trẩy hội, tiếng rao bán, còi xe, giày dép dẫm lộp cộp trên nền bê tông khiến đầu óc ai cũng hơi ong ong.
Cô tiện tay lấy một chiếc khẩu trang y tế trong xe, đỗ xe rồi xuống đi vào trong chợ.
Cô đi một vòng, thấy mấy tiệm bán giấy hoàng chỉ, nhưng loại giấy đều khá kém chất lượng, thậm chí còn có nếp gấp sẵn.
Nguyên chủ có tiếng, phí tư vấn một giờ không hề rẻ, mấy năm nay tiết kiệm cũng được kha khá. Thêm hai buổi livestream kiếm được không ít, cô không muốn dùng đồ kém chất lượng, không xứng với danh tiếng cô đang có.
Đi gần hết khu chợ, cuối cùng cô cũng tìm được một cửa tiệm đúng ý mình.
Tiệm này nằm ở góc khuất trong cùng, rất nhỏ, trước cửa treo hai cái lồng đèn đỏ, không để ý thì sẽ lướt qua luôn.
Vừa bước vào, mũi cô đã ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ, hơi giống mùi nhang nhưng lại phảng phất mùi gỗ, khó miêu tả nhưng khá dễ chịu.
Theo phản xạ, cô quay đầu nhìn về phía bên trong. Trong tầm mắt cô là bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.
Anh cao khoảng mét chín, khoác bộ trường sam cách tân màu đen. Từng đường thêu bằng chỉ vàng ở tà áo rất sắc sảo, tinh tế.
Tóc anh dài, hơi che mắt, cũng đeo khẩu trang màu đen. Đầu anh cúi xuống nhìn điện thoại, bàn tay cầm máy khá to, xương tay rõ nét, các đốt ngón tay thon dài, gân nổi rõ ràng.