Căn hộ Tô Tô thuê nằm ở tầng một của khu chung cư, mỗi tầng chỉ có ba nhà. Phòng cô ấy hướng về phía Tây nên không thể nhìn thấy cửa thang máy, chỉ thấy một bóng đen kéo dài đang đổ xuống hành lang.
Lờ mờ có thể thấy bóng đen ấy đang cầm gì đó trong tay.
Cô ấy nhớ lại lời Vân Quán Nguyệt vừa nói, nhìn kỹ lại vật đó càng nhìn càng giống một cái búa!
Sắc mặt Tô Tô tái đi, trắng hơn cả lúc nãy, hoảng loạn lùi về sau mấy bước, cô ấy cắn chặt môi, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ sợ người ngoài kia nghe thấy.
Nhìn biểu cảm của cô ấy, khung bình luận lập tức bùng nổ.
[Chết rồi, chết rồi, ngoài đó thật sự có người á?]
[Trời ơi nhìn mặt cô ấy kìa, rõ ràng là có chuyện rồi, báo cảnh sát đi, còn chờ gì nữa!]
[Có số ban quản lý tòa nhà không, báo cho họ ngay đi. ]
Mà càng sợ thứ gì thì nó lại càng đến. Ngay lúc Tô Tô run rẩy định gọi cảnh sát thì điện thoại cô ấy lại vang lên lần nữa.
Người gọi đến chính là số ban nãy tự xưng là người giao hàng!
Chuông điện thoại không quá lớn, nhưng với Tô Tô lúc này lại như sét đánh ngang tai, khiến cô ấy cứng người, không dám nhúc nhích.
"Đừng sợ."
Giọng Vân Quán Nguyệt vang lên từ điện thoại livestream, nhẹ nhàng điềm tĩnh: "Cứ bình tĩnh, giả vờ như không có gì rồi tìm cách gọi cảnh sát. Chỉ cần em không mở cửa, hắn sẽ không vào được, em vẫn sẽ an toàn."
Chất giọng điềm đạm của cô như liều thuốc an thần, giúp Tô Tô dịu lại phần nào. Cô ấy hít sâu một hơi, ấn nút nghe máy.
Từ đầu dây bên kia, giọng đàn ông âm trầm vang lên: "Sao chưa ra lấy đồ? Không lấy là chúng tôi bị trừ tiền đấy."
Tô Tô cố ép bản thân tỏ ra tự nhiên: "Tôi đang trang điểm, lát nữa trang điểm xong sẽ ra lấy, anh cứ xác nhận giao thành công giúp tôi là được."
Cô ấy không để đối phương có thời gian trả lời, nhanh chóng nói thêm: "Thế nhé, tôi bận rồi, cúp máy đây."
Dứt lời, cô ấy lập tức chạy như bay vào phòng ngủ, khóa trái cửa rồi gọi cảnh sát.
Nghe bên kia đầu dây nói sẽ cử người tới ngay, cuối cùng Tô Tô cũng dám thở phào.
"Bác sĩ Vân, hắn thật sự không vào được chứ?"
Vân Quán Nguyệt nhìn lại lá số tử vi trên giấy, khẽ cười: "Yên tâm, vượt qua kiếp nạn này, sau này em sẽ sống tốt hơn."
Chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến Tô Tô thấy nhẹ nhõm.
Dù vậy, cô ấy vẫn chưa dám tắt livestream, co người trong góc phòng trò chuyện linh tinh với Vân Quán Nguyệt.
Không biết bao lâu sau, chuông cửa vang lên.
Tô Tô ngơ ngác trong giây lát.
Vân Quán Nguyệt nói: "Cảnh sát tới rồi, mở cửa đi."
Nghe đến đó, Tô Tô hoàn toàn yên tâm. Cô ấy nhìn qua mắt mèo, quả nhiên thấy vài cảnh sát cùng một người đàn ông đang bị còng tay.
"Là cảnh sát thật rồi!"
Tô Tô mừng rỡ khôn xiết, vừa khóc vừa cười: "Bác sĩ Vân, cảm ơn chị nhiều lắm, em tắt livestream đây!"
Cô ấy biết trong lúc cảnh sát làm việc thì không nên phát sóng.
Trong lòng cô ấy tràn ngập cảm giác sung sướng, kích động nạp thêm tiền vào tài khoản rồi tặng liền năm gói quà lớn.
[Trời ơi sao tắt sớm vậy, tôi còn muốn coi tiếp nữa mà!]
[Đúng đó, ít nhất cũng cho xem mặt gã kia chứ. ]
[Rõ ràng là diễn thôi, dám cho coi mặt thật thì chẳng phải vi phạm pháp luật à?]
[Ủa bạn là thuỷ quân à? Suốt buổi cứ lặp đi lặp lại từ "diễn", lấy mấy chuyện thế này để câu view là thất đức đấy!]
[Nói chung con gái sống một mình nên cẩn thận, đồ ăn đặt giao tốt nhất để ngoài cổng, nếu không thì lúc ra lấy cũng phải đề phòng chút chứ không là toi!]
Vân Quán Nguyệt liếc đồng hồ, đã gần nửa tiếng trôi qua.
Cô nhìn vào camera, nói với khán giả: "Hôm nay tới đây thôi nhé, hôm khác có thời gian tôi sẽ lên sóng tiếp. Tạm biệt."
Chưa đợi mọi người kịp phản ứng, cô đã dứt khoát tắt livestream.