Vân Quán Nguyệt quay lại phòng tư vấn, cài báo thức nửa tiếng rưỡi, định khi đến giờ sẽ gọi Tiểu Phong dậy.
Cô ngồi lại vào ghế, lấy điện thoại của nguyên chủ ra. Tới giờ cô mới có thời gian xem qua tài khoản mạng xã hội của người này.
Vừa mở ứng dụng, chiếc điện thoại như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài, rung lên liên hồi. Tin nhắn nhảy ra liên tục, chưa tới vài giây đã hiện con số "99+".
Nguyên chủ vốn là một bác sĩ tâm lý khá có tiếng trong nước, danh sách bạn bè trên ứng dụng kia dài không đếm xuể.
Có đồng nghiệp, bệnh nhân, cộng sự các kiểu.
Vân Quán Nguyệt liếc qua, đa phần tin nhắn đều bắt đầu từ lúc buổi livestream diễn ra. Ban đầu ai cũng nhắn cổ vũ, mong cô "vả mặt" Trình Hiến Xuyên. Nhưng càng về sau, tông giọng dần thay đổi, mọi người thi nhau thả dấu hỏi.
Ai nấy đều tò mò cô học được bói toán và xem tướng từ bao giờ?
Vân Quán Nguyệt chẳng có hứng trả lời.
Vừa dọn dẹp hết đống tin chưa đọc, cô định thoát ứng dụng thì một tin nhắn mới lại nhảy lên:
Lục Tư Dữ: [Anh vừa về nước, mới đáp máy bay. ]
Lục Tư Dữ: [Nghe nói em tham gia livestream thi đấu? Cần giúp gì cứ nói, người của anh không phải ai cũng có thể ức hiếp. ]
Tay Vân Quán Nguyệt khựng lại.
Nếu nhớ không nhầm, nguyên chủ từng say mê một nhân vật kiểu tổng tài bá đạo tên là Lục Tư Dữ.
Cô kéo lên xem lại đoạn trò chuyện trước đó của hai người.
Có lẽ vì từng là bác sĩ điều trị tâm lý cho Lục Tư Dữ nên họ liên lạc khá thường xuyên. Nguyên chủ luôn tỏ ra rất nhiệt tình, chắc chắn trước khi được người ta giúp đỡ đã nảy sinh tình cảm.
Mà điều quan trọng hơn cả, là Lục Tư Dữ đáp lại sự nhiệt tình ấy!
Hắn ta liên tục nhắn mấy câu như "em là người của anh","anh ở đây rồi","không thể thiếu em được","phải theo anh cả đời".
[Không phải chứ, không khác gì đang yêu luôn rồi còn gì?]
Cô thầm rủa một tiếng, gỡ ghim tin nhắn của Lục Tư Dữ, thoát khỏi ứng dụng, mở lại phần livestream, liếc qua khung bình luận nhưng chẳng có ý định trả lời.
Số người xem livestream đã tụt xuống đáng kể. Có vẻ mọi người nghĩ chẳng còn gì để hóng nên đã rút gần hết, hiện tại chỉ còn khoảng năm, sáu vạn người xem.
Vân Quán Nguyệt nhớ lại vụ gọi video để xem bói lúc nãy, nảy ra một ý tưởng. Cô dùng số điện thoại mới đăng ký một tài khoản livestream riêng.
Nói thật, cách xem bói này đúng là tiện hết cỡ. Không cần ra khỏi nhà vẫn tiếp được khách khắp mọi vùng, số lượng lại nhiều, rất phù hợp để tích công đức!
Cô liếc sang Tiểu Phong vẫn đang ngủ ngon, lật ngược màn hình điện thoại, ánh sáng từ màn hình lập tức bị camera thu lại rõ mồn một.
Giọng cô dịu dàng đến mức khiến người ta liên tưởng đến bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ: "Chán rồi đúng không? Hay là tôi livestream gọi video ngẫu nhiên lần nữa nhé? Muốn tham gia không?"
[?]
[Nói thật là nghe vậy tự dưng hết buồn ngủ luôn!]
[Tôi biết mà, ai ở lại đến cuối cũng được ăn quà ngọt. Mở đi mở đi, tôi chờ mãi rồi!]
[Chị chơi lớn vậy luôn hả? Đỉnh quá!]
[Hừ, nghiện diễn quá rồi, chán ngắt. Tôi đi đây!]
Sau khi lộ tài khoản livestream riêng, Vân Quán Nguyệt không do dự ấn nút bắt đầu phát sóng.
Đạo diễn Chương và trợ lý đang chờ ngoài phòng: "..."
Trợ lý gãi đầu, hỏi đạo diễn Chương: "Giờ phải làm sao ạ? Chúng ta có nên ngăn bác sĩ Vân lại không?"
Đạo diễn Chương bình tĩnh đáp: "Ngăn làm gì? So với việc để thằng sính ngoại kia ôm hết lưu lượng, thì để bác sĩ Vân chiếm sóng còn hơn."