Chương 49

Hắc Nguyệt Quang Cô Mất Trí Nhớ Rồi

Đường Mật 04-05-2025 23:12:04

Trình Cao Dương nghi ngờ tai mình bị ảo giác, nếu không thì tại sao lại nghe thấy mấy lời âm dương quái khí như thế phát ra từ miệng Giang Kỳ? Ngay lúc Trình Cao Dương suýt chút nữa định đưa tay móc tai kiểm tra, trong đám người ấy, vẫn là Đường Trừng phản ứng đầu tiên. Cô kinh ngạc lẫn vui mừng mở miệng: "Giang lão sư, sao anh lại xuất hiện ở đây?" Nghe vậy, ánh mắt Giang Kỳ khẽ lướt qua Diệp Thác một vòng đầy ẩn ý, rồi chậm rãi tiến lên, đáp: "Vô tình nhận được lời mời của chương trình, đến làm khách đạo diễn trong một kỳ." Nói rồi, hắn lại bổ sung một câu: "Nghe nói Chương đạo cũng có mặt ở đây." Ý tứ rõ ràng — hắn đến là vì Chương đạo. Nghe lời này, Diệp Thác không tự chủ được mà nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần không phải vì Đường Trừng mà đến là được. Nếu thực sự là vì Đường Trừng, dù có cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám ra tay dạy dỗ cô. Chỉ là nhìn hai người kia giờ như rất quen thân, kế hoạch mà hắn đã chuẩn bị từ trước, e rằng có chút đường đột rồi. Có lẽ hắn nên tìm một cách kín đáo hơn, để người khác ra tay thay cũng không chừng. Trong lòng Diệp Thác nhanh chóng tính toán lại. Một bên Trình Cao Dương: "..." Mình bị bệnh nặng rồi sao? Không chỉ bị ảo giác, mà trí nhớ cũng có vấn đề luôn rồi? Trước đó rõ ràng chính hắn là người lấy Chương đạo ra dụ Giang Kỳ đến đây, lúc đó Giang Kỳ ngoan cố chẳng khác gì gỗ đá, bày ra dáng vẻ "không nghe, không nghe, ta là vương bát đang niệm kinh". Vậy mà bây giờ lại nói là vì Chương đạo mà đến? Ha ha. Trình Cao Dương trong lòng cười lạnh từng tràng. Ngay lúc ấy, Giang Kỳ lại kéo câu chuyện trở về chủ đề "cảnh hôn": "Vừa rồi tình cờ nghe thấy hai người định diễn cảnh hôn thật sao?" Tuy lời nói rõ ràng nhắm đến Diệp Thác, nhưng ánh mắt Giang Kỳ lại dừng như có như không trên người Đường Trừng. Đường Trừng: "..." "Đúng vậy, anh Giang Kỳ có ý kiến gì sao? Tôi cho rằng chỉ cần là diễn viên chuyên nghiệp thì nên dốc hết sức vào diễn xuất. Diễn thật một chút cảnh hôn có thể giúp khán giả nhập tâm hơn..." "Không đúng." Diệp Thác còn chưa nói hết câu, Giang Kỳ đã thẳng thừng cắt ngang. "Đây là một chương trình truyền hình về diễn xuất, trọng điểm nên là kỹ năng diễn, không phải chiêu trò. Cảnh hôn nếu làm thật, cuối cùng sẽ biến thành mánh khoé. Ngược lại khiến khán giả phân tâm, không chú ý đến kỹ thuật diễn nữa. Mà theo tôi biết, Chương đạo xưa nay rất ghét mấy thứ hình thức không thực chất như vậy." Một cú đòn cực mạnh giáng xuống thẳng thừng. Trình Cao Dương: "..." Khi nào thì Giang cẩu này thân với Chương đạo vậy? Làm người đại diện bao năm nay, sao mình chưa từng nghe qua chuyện này? Giang Kỳ nói thật hay giả chưa rõ, nhưng ít nhất cũng đủ khiến Diệp Thác – một người chẳng có nhiều hiểu biết, nghẹn lời. Những ai đến tham gia Diễn Cùng Đạo chẳng phải đều muốn tạo ấn tượng với Chương đạo sao? Nếu vì một "cảnh hôn thật" mà để lại ấn tượng xấu, vậy chẳng phải mất nhiều hơn được? Nghĩ vậy, Diệp Thác lập tức nghiêm túc gật đầu: "Hiểu rồi, cảm ơn anh Giang Kỳ chỉ dạy." Trình Cao Dương: "..." Diệp Thác nói cảm ơn xong thì vội vàng rút lui. Chỉ còn lại Đường Trừng đứng tại chỗ, nhận ánh mắt mang theo "dò xét" của Giang Kỳ. Như thể nhớ ra điều gì, Đường Trừng đột nhiên lấy ra một túi bánh quy từ trong túi Triệu Tiểu Hàm vẫn còn đang cầm, đưa về phía Giang Kỳ: "À đúng rồi, cái này..." "Giang lão sư, anh có muốn thử không? Đây là bánh quy nam việt quất mà em và Tiểu Hàm tự tay làm sáng nay, hương vị rất ngon." Ánh mắt Giang Kỳ dừng lại trên chiếc túi bánh màu hồng nhạt. "Ngại quá, Giang Kỳ anh ấy..." Trình Cao Dương vừa định mở miệng từ chối, dù sao thì người khác không biết nhưng hắn là bạn thân bao năm, không lẽ lại không biết Giang cẩu cực kỳ ghét ăn bánh quy? Vừa khô lại vừa ngọt gắt cổ. "Tốt, cảm ơn." Không ngờ Giang Kỳ lại chủ động nhận lấy trước một bước. Trình Cao Dương: "..." Má nó... Chẳng lẽ hai người này thực sự từng có gì đó không thể nói ra? Nếu không thì Giang cẩu làm sao lại chẳng "cẩu" chút nào nữa? Không những thế, từ nãy đến giờ hắn đã thấy hơi kỳ lạ rồi. Nghĩ đến đây, Trình Cao Dương vừa định mở miệng moi móc chuyện cũ thời cấp ba của Đường Trừng để chọc quê Giang Kỳ ai ngờ đúng lúc đó, nhân viên chương trình đến gọi Đường Trừng đi tới phòng tập luyện chuẩn bị quay. Nghe vậy, Đường Trừng vội vàng chào Giang Kỳ và Trình Cao Dương, sau đó chạy về hướng phòng tập luyện. Chờ hai người rời đi, Trình Cao Dương lập tức giật lấy túi bánh quy trong tay Giang Kỳ. Giang Kỳ quay sang nhìn hắn. Trình Cao Dương nở nụ cười xấu xa: "Cậu không định giải thích gì cho anh em à?" Giang Kỳ: "Giải thích gì?" Trình Cao Dương: "Còn có thể là chuyện gì nữa? Chuyện cậu và cô ấy... Khụ, không thì giải thích thử chuyện 'người bạn' kia của cậu cũng được." Giang Kỳ: "..." #Tôi có một người bạn Cuối cùng, Trình Cao Dương vẫn chẳng nghe được "chuyện xưa người bạn" nào từ Giang Kỳ, bởi vì Giang Kỳ cũng phải chuẩn bị quay. Vừa bước vào phòng đạo diễn, liền bắt gặp Chương đạo. Vị đạo diễn lão luyện vừa tròn 50 tuổi đã lập tức cười đến híp cả mắt, vui vẻ bắt tay Giang Kỳ.