Lúc Đường Trừng nói chuyện, ánh mắt cô vẫn luôn chăm chú nhìn Giang Kỳ, khóe môi khẽ cong, cả người toát lên vẻ chân thành và nhiệt tình.
Giang Kỳ chỉ thoáng đối mắt với cô một giây, sau đó theo bản năng dời đi ánh nhìn. Nhưng chỉ một lúc sau, hắn lại vô thức quay về nhìn cô lần nữa.
"Chưa từng nghe nói. Chắc là cũng hơi xa... Không... hiện tại thì chưa rõ lắm."
Hắn liên tục trả lời hết năm câu hỏi của cô, chứng tỏ thật sự đang lắng nghe rất nghiêm túc.
Điều đó khiến lòng Đường Trừng không khỏi dâng lên một cảm giác vui mừng khó gọi tên. Sau đó như chợt nhớ ra gì đó, cô bỗng dừng lại, ánh mắt sáng rỡ, vui vẻ nói.
"Đúng rồi! Em suýt nữa quên mất. Tổ chương trình chỉ thu điện thoại và ví tiền, chứ không thu lễ vật đâu. Thầy Giang, anh tặng em một trăm tệ tiền mặt cơ mà! Cộng với mười tệ lộ phí, chẳng phải chúng ta đang có tới một trăm mười tệ sao? Gọi taxi chắc chắn sẽ là cặp đầu tiên đến Làng Sương Mù đấy!"
Giang Kỳ khựng bước, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
"Tùy em."
Chỉ hai chữ gọn lỏn, rồi hắn quay người bước về phía trước.
Ai ngờ hắn còn chưa kịp đi được bước nào, vạt áo đã bị người khác nhẹ nhàng kéo lại. Chưa kịp quay đầu, gương mặt nhỏ xinh mang lúm đồng tiền rạng rỡ của Đường Trừng đã hiện lên trong tầm mắt hắn.
"Thấy anh lúc nào cũng lạnh mặt, em chỉ đùa với anh một chút thôi mà. Thầy Giang sẽ không giận thật đấy chứ? Dù gì đó cũng là món quà anh đích thân đưa, em đương nhiên sẽ trân trọng thật tốt. Biết đâu..."
Cô móc tờ tiền ra khỏi túi, giơ lên trước mặt, chỉ vào con số trên đó, cười rạng rỡ đến chói mắt: "Em đã nhìn kỹ rồi nhé, số seri trên này là 520 đấy. Làm sao em nỡ mang món quà ý nghĩa thế này đi tiêu chứ."
Giọng cô rất chân thành.
Nghe vậy, mấy ngón tay buông thõng bên người của Giang Kỳ khẽ siết lại.
Hắn vừa định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời thì đồng tử đã khẽ co lại. Bàn tay vươn tới, hắn giữ chặt tay Đường Trừng, kéo cả người cô vào lòng, tay còn lại che chắn phía sau đầu cô đầy bảo vệ.
Chỉ trong khoảnh khắc, một hương thơm lạnh lạnh, thoang thoảng như tuyết đọng trên cành thông ập đến, nhẹ nhàng len lỏi vào xoang mũi – mùi hương thật dễ chịu.
Ngay sau lưng hai người, một cậu thiếu niên chơi ván trượt lao đến như cơn gió, sượt ngang qua sát bên họ.
"Xin lỗi nhé!"
Giọng xin lỗi hờ hững vang lên từ xa, người thì chẳng thèm quay lại.
Nếu không nhờ Giang Kỳ kéo kịp, với tốc độ đó, Đường Trừng rất có thể đã bị đâm bay ra ngoài rồi.
Nhìn bóng cậu thiếu niên trượt đi xa dần, sắc mặt Giang Kỳ thoáng trở nên lạnh lẽo.
Hắn vừa định cúi đầu hỏi xem cô có bị thương ở đâu không, đã thấy Đường Trừng ngẩng đầu nhìn mình.
Cô vốn nên nói lời cảm ơn. Cô cũng biết điều đó. Nhưng khi lời định bật ra khỏi miệng, lại biến thành
"Thầy Giang, nước hoa anh dùng là gì vậy?"
Giang Kỳ hơi nhíu mày: "Nước hoa? Anh không dùng cái đó."
"Ồ? Vậy à?" – Nhưng vừa nãy thật sự rất thơm mà...
Nhận ra cả hai vẫn đang trong tư thế ôm nhau, Đường Trừng sợ "tình huống ngọt ngào thành lố" lập tức kéo giãn khoảng cách, cười tươi cảm ơn hắn, rồi vờ như quên luôn chuyện "nước hoa", chuyển chủ đề.
Vì chỉ có mười tệ trong tay, sau khi hỏi thăm người dân xung quanh, hai người quyết định đi xe buýt đến Làng Sương Mù.
Vừa tới trạm, xe đã đến ngay.
"Là tuyến 277. Đi thôi, thầy Giang."
"Ừ."
Giang Kỳ gật đầu.
Lên xe, không còn ghế trống. Họ khó khăn lắm mới tìm được một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Chưa kịp để Đường Trừng mở lời, Giang Kỳ đã nhẹ nhàng ấn cô ngồi xuống trước.
Lúc đầu, xe còn vắng. Nhưng đến trạm kế tiếp, hành khách ùn ùn kéo lên, chen chúc đến đông nghịt.
Thấy dòng người càng lúc càng dồn về phía mình, Giang Kỳ khẽ nhíu mày, di chuyển vài bước rồi đứng chắn ngay bên cạnh Đường Trừng, một tay vịn lưng ghế sau lưng cô, tay kia chống lên thành cửa sổ bên trên, bao bọc lấy cô trong một khoảng không gian nhỏ.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức, Đường Trừng có cảm giác như mình đang bị hắn giam giữ trong lòng.
Khoảnh khắc này, cô khẽ cúi mắt, nơi máy quay không nhìn thấy, môi cong lên một chút.
Trận mở màn, coi như thắng lớn.
Và, trực giác mách bảo cô rằng: hình như anh chàng đỉnh lưu Giang Kỳ này... đối với cô có chút gì đó không giống bình thường?
Chẳng lẽ là... bị sắc đẹp thu hút?
Xem ra việc "ké fame lớn" lần này, xác suất giả thành thật... rất cao rồi!
Đường Trừng ngẩng đầu, nhìn yết hầu nam tính của hắn, nở nụ cười dịu dàng đến tận tâm can.
Hai người tuy lặng lẽ ngồi đó, nhưng làn đạn lúc này thì không thể yên tĩnh nổi nữa
"A a a a, trời ơi! Tại sao tui lại thấy một luồng cảm giác couple mãnh liệt giữa Giang Kỳ và Đường Tiên Nhi vậy! Chẳng lẽ tui là fan giả?"
"Đường Tiên Nhi quá đỉnh luôn! Còn cái cậu chơi ván trượt vô duyên kia nữa, đúng là thần phụ trợ. Một cái ôm đó trực tiếp ôm trúng tim tôi rồi có biết không!"
"Ai mà ngờ được, trong bốn cặp, cặp đầu tiên có tiếp xúc thân mật lại là Giang Kỳ và Đường Tiên Nhi! Tui cũng muốn được Giang Kỳ ôm thử một lần, ô ô ô!"
"Tôi phát điên rồi! Đường Tiên Nhi với vẻ ngoài dịu dàng, rạng rỡ thế kia thật sự khiến người ta muốn ăn sống nuốt tươi luôn á!"
"Tôi tuyên bố, trong ba cặp còn lại đã có tên CP, thì cặp này cũng phải có! Giang Kỳ – Đường Trừng, gọi là "Khương Đường CP" hay "Nước Đường CP" gì cũng ngọt hết!"
"Ủa, không ai để ý tới Tề Chanh hả?"
"Người trước, không phù hợp... nhưng tôi thích!!!"
Khi Giang Kỳ và Đường Trừng còn chưa hay biết gì, tên couple của họ đã được cư dân mạng "rinh về" và định danh luôn rồi. Đám fan Giang Kỳ muốn ngăn cũng không kịp.
Chỉ là... vận may hôm nay hình như không đứng về phía họ. Xe buýt tốt đẹp đang đi giữa đường thì bất ngờ chết máy. Chờ họ đổi sang chuyến khác đến được Làng Sương Mù thì trời đã nhá nhem tối.
Vừa mới xuống xe cùng nhân viên chương trình, cả hai liền nghe thấy một giọng nói vui sướng vang lên từ phía trước.
"Tuyệt thật! Không ngờ không phải tụi mình là người cuối cùng! Không cần rửa bát rồi! Tay ngọc của tôi không phải sinh ra để rửa chén đâu nha!"
Nghe kiểu nói chuyện này... trừ Mạc Thiếu Tôn ra, không ai khiến người ta tưởng tượng nổi hơn.