Tuân đạo hồ hởi tuyên bố kế hoạch tiếp theo của chương trình.
"Oa!"
Mọi người nho nhỏ reo lên hưởng ứng.
Hoan hô xong, bước tiếp theo chính là bốc thăm chia nhóm.
Tuy nhiên, ngoài một vài người thật sự vô tư, đa số khách mời đều rất thông minh, ai cũng biết kết quả chia nhóm lần này chắc chắn đã được tổ chương trình sắp đặt từ trước để tăng hiệu quả truyền hình.
Và quả nhiên, kết quả cuối cùng là
Giang Kỳ – Âu Lê Thịnh Dặc – Triệu Sanh Sanh
Mạc Thiếu Tôn – Hi Bội Bội
Túc Hải – Đường Trừng.
Ngay khi kết quả công bố, Đường Trừng liền nghe thấy giọng Túc Hải nhỏ nhưng đủ rõ
"Xui xẻo thật."
Giọng không nhỏ, những người xung quanh đều nghe thấy.
Trong mắt Giang Kỳ thoáng lướt qua một tia lạnh lẽo, còn Thịnh Dặc thì trực tiếp cầm thẻ của mình đi thẳng tới trước mặt Túc Hải
"Nếu anh không hài lòng, tôi đổi với anh."
"Đừng."
Túc Hải lập tức xua tay,"Đây là kết quả rút thăm công bằng, tôi chấp nhận. Tránh để sau này bị nói là không tuân thủ quy tắc chương trình, không hay lắm."
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng hắn lại có tính toán rõ ràng.
Dù sao Đường Trừng cũng có chút lưu lượng, hai người từng xào couple, lần đầu tái hợp lên chương trình, ít ra cũng kiếm được vài lượt lên hot search. Còn Triệu Sanh Sanh thì có gì? Không fan, không danh tiếng.
Ngay từ đầu chương trình hắn đã bị xem như người tàng hình, nếu giờ lại ghép đôi với Triệu Sanh Sanh thì chẳng khác nào bị dìm hẳn.
Chẳng qua vừa rồi lỡ miệng chửi một câu "xui xẻo" cũng chỉ là cố ý công kích Đường Trừng.
"Hay là Đường tiểu thư không muốn chung nhóm với tôi, muốn đổi người khác thì cứ nói thẳng."
Túc Hải quay sang nhìn cô, giọng đầy ý khiêu khích.
Rõ ràng là đang đẩy cô vào thế khó
Nói "muốn" thì khác gì thừa nhận có tình cảm, tiếp tục dính hắc lịch sử cũ.
Nói "không muốn" thì lại thành chảnh chọe, đạp thấp nâng cao.
Nhưng Đường Trừng chỉ nhàn nhạt đáp lại
"Làm sao thế được? Tôn trọng quy tắc chứ."
Không cứng cũng chẳng mềm, vừa đủ chặn họng hắn.
Ánh mắt Túc Hải híp lại, nhưng không nói thêm gì.
Phong ba nhỏ qua đi, mọi người nhanh chóng theo sắp xếp của tổ chương trình đi đến các địa điểm thu hoạch trái cây.
Đường Trừng – Túc Hải được phân tới ruộng dâu tây ở chân núi.
Âu Lê – Giang Kỳ thì đến vườn anh đào, cũng ở chân núi.
Hai cặp còn lại thì đi xa hơn lên sườn núi, tới rừng dương mai và ruộng dưa lưới.
Trên đường xuống núi, Túc Hải và Đường Trừng đi song song, nhóm quay phim lùi lại phía sau vài bậc thang.
Phát hiện ra điểm này, Túc Hải liếc nhìn gương mặt nghiêng đầy đường nét mềm mại của Đường Trừng, trong lòng lại trào lên cảm xúc phức tạp.
Nghĩ đến chuyện trước đây mình từng nhiều lần tán tỉnh cô mà cô không chút lay động, lại nhìn thấy cô hôm qua nịnh nọt Giang Kỳ, Túc Hải đột nhiên thấy chướng mắt.
Hắn ta đè thấp giọng, giọng điệu châm chọc: "Hóa ra là 'leo lên' được đỉnh lưu rồi, bảo sao nhìn không vừa cái loại tuyến 18 như tôi."
"Lại là Giang Kỳ, lại là Thịnh Dặc, Đường Trừng cô cũng giỏi thật đấy, bám dính đúng hai người hot nhất nhì showbiz. Xem ra là do tôi không đủ đẳng cấp chứ gì?"
Từng câu từng chữ đều mang hàm ý mỉa mai, nói cô là người đầy toan tính danh lợi.
Nghe vậy, Đường Trừng bước xuống bậc thang cuối cùng thì khựng lại, quay sang nhìn hắn, gương mặt đang vặn vẹo vì khó chịu, cô bỗng nở nụ cười.
Rồi cũng cúi người, thấp giọng nói ngay bên tai hắn
"Biết vậy là tốt rồi."
"Cô..."
Túc Hải tức đến mức mặt đỏ phừng phừng, còn chưa kịp phản bác thì Đường Trừng đã xoay người đi thẳng về phía ruộng dâu tây.
Hắn ta giận dữ đuổi theo.
Từ xa, Âu Lê cũng nhìn theo bóng lưng hai người, thuận tiện liếc sang xem biểu cảm của Giang Kỳ, rồi cười nói
"Nhìn Túc Hải đuổi theo sát vậy, xem ra hợp nhau lắm ấy nhỉ? Dù sao trước kia hai người cũng từng xào couple rồi. Nói không chừng từng có gì đó mờ ám. Anh thấy sao, Giang Kỳ?"
Giang Kỳ liếc cô một cái, chậm rãi nói
"Điều 42, Luật xử phạt hành chính: 'Công khai bôi nhọ, xúc phạm danh dự người khác", phạt hành chính dưới 500 tệ hoặc giam giữ dưới 5 ngày."
Âu Lê: "..."
Túc Hải đuổi tới nơi thì thấy Đường Trừng đã ngồi xổm bên ruộng dâu tây, đang tập trung hái trái.
Nhóm quay phim đang thử máy ở cách đó khá xa.
Dưới ánh nắng rực rỡ ban trưa, nền xanh lá, đỏ dâu, da trắng như tuyết, đôi môi hồng nhạt, hàng mi cong, ngón tay thon dài... tất cả tạo thành một khung cảnh cực kỳ đẹp đẽ sống động.
Túc Hải nhìn một lúc, cơn giận trong lòng không hiểu sao lại chuyển thành... nóng người.
Phải công nhận, Đường Trừng là người đẹp nhất trong số những cô gái hắn từng gặp.
Nhưng điều khiến hắn bị ám ảnh nhất là đôi mắt kiên cường ấy, nhìn vào liền kích thích ý muốn chinh phục.
Cô cũng là người duy nhất trong chuỗi "săn tình" của hắn không ngã vào lòng hắn.
Và đó là lý do vì sao trước đây, khi vụ couple tan rã bị đổ lỗi lên cô, hắn chẳng buồn đính chính gì, muốn cô biết cảm giác bị "dạy dỗ" là thế nào.
Lúc này...
Túc Hải liếc nhanh về phía nhóm quay phim, ánh mắt lóe sáng, rồi bước tới bên Đường Trừng.
Ngồi xổm cạnh cô, chọn đúng thời cơ, hắn vươn tay định cùng cô hái chung một quả dâu.
Chưa kịp chạm vào tay cô, Đường Trừng đã nhanh chóng rút tay lại.
Một lần còn có thể là tình cờ, nhưng sau đó... liên tiếp lặp lại.
Cuối cùng cô ngừng hái, ngẩng đầu nhìn Túc Hải, đối diện ánh mắt đầy ý trêu ghẹo kia, cô liếc mắt ra xa về phía đạo diễn, rồi hạ giọng: "Anh đủ chưa?"
"Lúc quay phim trước cũng không ngừng tìm cách sàm sỡ tôi, sau đó còn vì dỗ bạn gái ghen mà cố tình đánh tan couple, đổ hết lỗi lên đầu tôi. Bây giờ còn tái phạm nữa. Túc Hải, anh đúng là đồ rác rưởi."
Có lẽ vì thấy Đường Trừng vẫn dùng dáng vẻ nhu hòa giống như trước đây, nên Túc Hải càng lấn tới, cố tình mở tay ra: "Nam nhân không hư, nữ nhân không yêu."