Chỉ thấy Đường Trừng bị dòng nước cuốn trôi đi vài mét.
"Đường Trừng!"
Giang Kỳ không kịp nghĩ ngợi điều gì khác, lập tức nhảy xuống nước.
Trong làn nước xiết, hắn gần như đuổi kịp cả nhân viên cứu hộ phía trước, sắc mặt trắng bệch khi vớt Đường Trừng lên. Nhưng vừa mới lên khỏi mặt nước, hai người mới phát hiện — nước chỉ ngập tới đùi.
Giang Kỳ: "..."
Đường Trừng: "Phụt."
Giang Kỳ đen mặt.
Rất nhanh, cả hai được nhân viên cứu hộ đưa trở lại bờ.
Đường Trừng thì không có gì nghiêm trọng, chỉ uống phải vài ngụm nước. Nhưng Giang Kỳ thì rắc rối hơn chút — má bên trái vốn mịn màng, chẳng biết bị cành cây nào cào phải, để lại một vết xước nhạt.
Các nhân viên y tế đang giúp hắn rửa sạch vết thương, khử trùng và dán băng cá nhân.
Sau khi thay xong quần áo, chuẩn bị rời khỏi điểm chơi trượt nước, có vẻ như Giang Kỳ vẫn đang "thù dai" chuyện Đường Trừng bật cười lúc hắn bị rơi xuống nước. Hắn chỉ hờ hững liếc cô một cái rồi bước đi thẳng về phía trước.
Ánh mắt của hắn rõ ràng viết ra bốn chữ: "Liều mạng cứu em, em còn cười?"
Thấy vậy, mắt Đường Trừng khẽ lóe lên. Nhân lúc Giang Kỳ còn chưa đi xa, cô đột nhiên gọi.
"Giang Kỳ... A!"
Nghe thấy âm thanh bất thường phía sau, Giang Kỳ lập tức quay lại.
Chỉ thấy Đường Trừng ngồi trên chiếc ghế tre ở khu nghỉ, khuôn mặt hơi tái, tay phải ôm lấy cổ chân bên phải.
Thấy không ổn, Giang Kỳ vội bước nhanh đến bên cô.
"Sao vậy?"
"Không biết nữa, chắc lúc nãy dưới nước bị đụng trúng chân, hơi đau."
"Sao lại đụng được vào chân chứ? Đau lắm không? Bác sĩ..."
"Bác sĩ mới xem qua rồi, nói không sao, chắc là đụng vào gân, sẽ đau mấy ngày."
"Vậy bây giờ em có đi được không?"
"Chắc vẫn đi được. Thầy Giang, anh đừng lo, em có thể tự đi."
Đường Trừng nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định.
Giang Kỳ nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm rồi xoay người, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
"Lên đi."
"Thầy Giang, anh định cõng em thật à? Em vẫn đi được mà, cũng không đau đến mức đó..."
"Anh nhắc lại lần nữa, lên đi."
Giọng Giang Kỳ có chút bực bội.
"Vậy thì... được thôi."
Đáy mắt Đường Trừng thoáng hiện một tia đắc ý, rồi vươn tay leo lên lưng hắn.
"Em ổn rồi, thầy Giang."
"Ừ."
Giang Kỳ khẽ đáp, rồi đứng dậy, cõng cô đi về phía trước.
Có thể vì mới tắm nên trên người hắn có mùi chanh thoang thoảng, xen lẫn mùi gỗ dịu nhẹ đặc trưng của riêng hắn.
Từ lúc lên xe buýt, xếp hàng, chơi trò mạo hiểm, đến lúc tắm rửa thay đồ — vô tình mà đã trôi qua bốn, năm tiếng. Lúc này, ráng chiều đã bao phủ toàn bộ chân trời.
Ánh nắng hoàng hôn phủ lên gương mặt bình tĩnh của người đàn ông, như dát một lớp vàng óng. Tựa đầu lên vai hắn, Đường Trừng bất giác nhớ lại khoảnh khắc khi mình gần như không thở được dưới nước, còn hắn thì không chút do dự lao về phía cô.
Khi ấy, gương mặt Giang Kỳ ngập đầy hoảng hốt, như thể thật sự rất lo lắng cho sự an nguy của cô.
Nhớ lại từng hành động trước đó của hắn, từ chuyện chỉnh áo phao đến chuyện cô chỉ cần nói đau một chút là hắn lập tức thoả hiệp... Đường Trừng bỗng quay đầu lại nhìn, thấy cách họ vài bậc thang là đạo diễn và tổ quay phim. Phòng livestream cũng đã tắt.
Không biết là vì không khí lúc này quá tốt, hay vì xúc động lấn át lý trí, Đường Trừng chớp mắt, nhẹ nhàng ghé sát tai hắn, hơi thở phả lên vành tai.
Giọng cô mềm nhẹ, mang theo chút ngây thơ như trẻ con.
"Giang Kỳ..."
"Anh có phải... thích em không?"
Cô hỏi. ...
Ban đêm, mọi âm thanh đều im lặng.
Nằm thẳng trên giường, Giang Kỳ mở mắt nhìn trần nhà đen kịt, bên tai là tiếng nghiến răng của Mạc Thiếu Tôn bên cạnh.
Không biết do tâm loạn hay do tiếng nghiến răng thật sự quá phiền, hắn làm cách nào cũng không ngủ được.
Giang Kỳ chỉ hận không thể bật dậy ngay lập tức, xách cả Mạc Thiếu Tôn ném ra ngoài không gian.
Không phải là hắn chưa từng thử, giống như hai đêm trước mang nút bịt tai, nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng hễ vừa nhắm mắt...
"Giang Kỳ..."
"Anh có phải thích em không?"
Giọng Đường Trừng lại vang lên bên tai.
Trời ơi, thế này thì sao mà ngủ cho nổi?
Đến giờ hắn vẫn nhớ rõ phản ứng của mình lúc đó.
Dù tim đập dồn dập như đánh trống, dù ánh mắt ngập đầy hoảng loạn, hắn vẫn cố gắng dồn hết sức lực, quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, trả lời.
"Đường tiểu thư, có ai từng nói với em rằng, em hơi bị tự luyến không?"
Hắn không hiểu sao mình lại thốt ra câu đó. Có lẽ là vì những bài học đau đớn trong quá khứ đã hằn quá sâu. Cũng có thể là vì sự lạnh nhạt năm xưa của Đường Trừng khiến hắn vẫn chưa thể quên.
Giang Kỳ phải thừa nhận, khoảnh khắc ấy... hắn sợ.
Hắn không rõ tại sao cô lại bất ngờ hỏi như vậy. Cô muốn nghe được câu trả lời thế nào từ miệng hắn?
Điều khiến hắn sợ hơn, là nếu cô chỉ nói vậy để thử lòng — một khi hắn thừa nhận, mối quan hệ của họ sẽ thay đổi, và khoảng cách vừa được rút ngắn sẽ lập tức bị đẩy xa.
Giang Kỳ không đủ can đảm để đánh cược.
Hắn hít một hơi thật sâu. Trên giường bên cạnh, Mạc Thiếu Tôn đã chuyển từ nghiến răng sang... nói mớ.