Chương 17

Hắc Nguyệt Quang Cô Mất Trí Nhớ Rồi

Đường Mật 04-05-2025 23:12:06

Câu nói tiếp theo của Tuân đạo còn chưa kịp thốt ra, một giọng nói ôn hòa từ bên cạnh đã chậm rãi vang lên. "Tôi cảm thấy, Đường Trừng học muội dù sao cũng là con gái, lại phải vội vã suốt cả buổi trưa, đến cơm chiều cũng chưa ăn. Hay là để tôi thay cô ấy tiếp nhận hình phạt này, cùng Giang Kỳ đi rửa chén đi." Câu nói vừa dứt, ánh mắt của gần như tất cả mọi người tại đây đều đồng loạt nhìn về phía người lên tiếng – Thịnh Dặc. Trời tối, nhiệt độ trên núi khá thấp, chỉ thấy người đàn ông đó khoác áo gió màu nhạt, làn da trắng nõn, sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng mảnh, toát ra vẻ lịch sự, nho nhã. Nhìn thoáng qua, thật khó tưởng tượng nghề nghiệp của hắn ta lại là một streamer điện tử nổi tiếng, vì hắn trông giống một học giả chuyên nghiên cứu học thuật hơn. Nghe vậy, sắc mặt Giang Kỳ nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, môi hắn đột ngột mím chặt. Còn Đường Trừng thì lặng lẽ đánh giá Thịnh Dặc trước mặt. Cô chỉ thấy đối phương đang mỉm cười dịu dàng, ánh mắt khi nhìn cô càng trở nên ôn hòa hơn. "Học muội, em chịu được không?" – Hắn hỏi. Đường Trừng còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói lạnh lùng của Giang Kỳ đã vang lên trước: "Cô ấy là cộng sự của tôi, chúng tôi cùng đến trễ, thì đương nhiên cũng phải cùng nhau nhận hình phạt. Đây là quy tắc." "Quy tắc sinh ra là để bị phá vỡ mà, không phải sao?" – Thịnh Dặc mỉm cười, đáp lại. Giang Kỳ nheo mắt nhìn hắn. Thấy vậy, Hi Bội Bội và Âu Lê đang đứng bên cạnh đều khẽ nhíu mày. Đám người Tuân đạo thậm chí không dám xen vào, họ còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, không khí đột nhiên lại trở nên căng thẳng kỳ lạ. Yên ổn thì không chịu, Thịnh Dặc và Giang Kỳ sao tự dưng lại đối đầu nhau thế này? Chỉ vì một Đường Trừng, một người chẳng ai để mắt đến ư? Thật ra thì mọi người còn có chút hiểu được thái độ của Thịnh Dặc. Trước khi quay chương trình, họ đã điều tra về tin đồn giữa Thịnh đại thần và Đường Trừng. Nhưng Giang Kỳ, một lưu lượng đỉnh cấp thì sao? Chẳng phải chỉ là cộng sự trong một buổi trưa thôi sao? Mà làm ra vẻ như người ta muốn cướp... vợ mình vậy? Mới dưới chân núi đã vừa có một trận Tu La nho nhỏ vì Mạc Thiếu Tôn, sao bây giờ lại tới nữa? Tu La tổng trong chương trình thì luôn có, nhưng ngày đầu tiên đã hỗn loạn đến hai lần, thì đúng là quá kích thích rồi. Điều khiến mọi người bất ngờ nhất chính là: trận Tu La này lại đến từ một người mà họ chưa từng dự liệu trước – Đường Trừng. Ban đầu họ cho rằng nếu có CP drama nào đó xảy ra, cũng chỉ xoay quanh công chúa nhà họ Hi và Âu Lê thôi. Còn Đường Trừng... ngay cả phương án dự phòng họ cũng chưa chuẩn bị. Nghĩ đến đây, Tuân đạo theo bản năng liếc sang biên kịch Triệu bên cạnh. Ánh mắt hai người giao nhau liền hiểu ý đối phương: Dù thế nào đi nữa, tối nay nhất định phải dựng lên tuyến CP của Đường Trừng, nếu không hậu kỳ cắt dựng sẽ không biết phải xử lý ra sao. Triệu Sanh Sanh cùng Mạc Thiếu Tôn lúc đó đang ăn cơm ở đình hóng gió trong sân. Ngay khoảnh khắc Thịnh Dặc và Giang Kỳ đối đầu, cô lập tức nín thở, không dám thở mạnh. Người khác không biết nội tình, chứ một người từng xem qua kịch bản như cô thì sao lại không hiểu? Câu nói Thịnh Dặc thốt ra vì Đường Trừng chẳng khác nào đang điên cuồng khiêu khích giới hạn của Giang Kỳ! Người đang cố gắng quên đi bạn gái cũ, lại phải tận mắt chứng kiến một kẻ khác quan tâm, đứng ra bênh vực, còn làm bộ đầy vẻ chính nghĩa... Triệu Sanh Sanh đặt mình vào vị trí đó, cảm thấy nếu Giang Kỳ không nổi giận thì đúng là nhẫn nhịn đỉnh cao rồi. Nhìn sang bên cạnh theo phản xạ, Triệu Sanh Sanh thấy Mạc Thiếu Tôn đang vừa hút sợi mì, vừa hăng say xem diễn, cả gương mặt đều viết rõ bốn chữ: "Đánh đi đánh đi!" Triệu Sanh Sanh: "..." Thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, Âu Lê chớp mắt một cái rồi đứng dậy giải vây "Không phải chỉ là rửa chén thôi sao? Làm gì mà như đang mở đại hội đấu tố vậy? Mọi người cùng tham gia một chương trình cũng là duyên phận, chi bằng chúng ta cùng làm đi. Nhiều người thì sức lực cũng lớn hơn. Hơn nữa, chén đĩa đó vốn cũng do chúng ta cùng ăn, rửa một chút cũng là chuyện nên làm thôi." Nghe vậy, những người khác còn chưa kịp phản ứng gì thì Đường Trừng đang ở trung tâm cơn bão đã mỉm cười trước tiên "Không sao đâu, chị Âu Lê. Chúng ta đến đây để tham gia chương trình, không phải để phá bỏ quy tắc. Quy tắc là quy tắc. Nếu ngay ngày đầu tiên đã phá vỡ quy tắc, sau này đội ngũ đạo diễn làm sao triển khai được nữa? Cho nên, tôi xin nhận lòng tốt của mọi người, nhưng tôi và thầy Giang đã đánh cược thì phải giữ lời. Đến muộn là đến muộn, chúng tôi chấp nhận hình phạt." Nói đến đây, Đường Trừng quay đầu nhìn về phía Giang Kỳ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non "Thầy Giang, em nói có đúng không?" Giang Kỳ cúi mắt nhìn cô, ngón tay thả bên người khẽ run nhẹ. Ban nãy, hắn xúc động, mà còn có máy quay ghi hình. Với thân phận của hai người, hắn không nên đẩy cô ra đầu sóng ngọn gió như vậy, nếu không chỉ khiến dư luận càng thêm công kích. Chính sự dung túng trước đó đã khiến hắn quên đi điểm dừng. "Đúng vậy." – Giang Kỳ trầm giọng đáp. "Vậy thì tốt rồi." – Đường Trừng vỗ tay nhẹ. "Nhưng vẫn phải cảm ơn Thịnh đại thần đã quan tâm. Giang lão sư, chúng ta mau đi rửa chén thôi." Cô lễ phép cảm ơn Thịnh Dặc, sau đó kéo tay áo Giang Kỳ, cả hai theo chỉ dẫn của nhân viên công tác mà đi về phía nhà bếp. Mới chỉ bước được hai bước. "Học muội." Giọng nói của Thịnh Dặc lại vang lên lần nữa. Đường Trừng nghe tiếng quay đầu. Chỉ thấy hắn đã bước đến gần, từ trong túi lấy ra một trái bắp được bọc kỹ bằng túi nilon trong suốt, đưa tới trước mặt cô. "Cho em cái này." "Chén em không muốn anh giúp rửa thì thôi, cái này chắc em sẽ không từ chối chứ? Tổ chương trình làm thật quá kỹ, đến chút đồ ăn cũng không chừa lại. Ăn tạm trái bắp lót dạ, đỡ phải đói bụng vào ban đêm." Cảnh tượng ấy khiến đám người vây xem theo bản năng quay sang nhìn Hi Bội Bội ở một bên. Thịnh đại thần Thịnh Dặc, cú bắn mũi tên đơn lẻ này có phần quá rõ ràng rồi, không biết fan số một là Hi Bội Bội có để tâm không. Sao lại không để tâm chứ? Hi Bội Bội muốn phát điên đến nơi. Cô không hiểu nổi, một người vừa ưu tú vừa dịu dàng như đại thần, sao đôi mắt lại kém chọn đến thế? Cái cô Đường Trừng đó rốt cuộc tốt ở điểm nào? Ngoại trừ gương mặt đẹp, thì chẳng có gì ra hồn cả. Lúc đại học đại thần theo đuổi cô ta từng bị từ chối một lần cũng thôi đi, lần này vừa gặp lại trong chương trình, anh ấy thế mà lại...