Giọng nói của Đường Trừng nghe rất mềm mại, âm cuối vô thức mang theo chút ấm ức nho nhỏ.
Cô vốn chỉ định mượn chút "thảm nhẹ" này để tranh thủ thêm điểm hảo cảm từ Giang Kỳ.
Thế nhưng đến khi thật sự nhìn thấy trong mắt đối phương thoáng lướt qua một tia xót xa đầy rõ ràng, Đường Trừng lại khẽ sững người.
Xót xa?
Loại cảm xúc này lại xuất hiện trong ánh mắt của một lưu lượng đỉnh cấp chẳng có bao nhiêu liên hệ gì với cô? Khiến Đường Trừng không khỏi nghi ngờ liệu có phải vừa rồi mình nhìn lầm?
Giờ nhìn lại, Giang Kỳ vẫn là dáng vẻ lãnh đạm như ban đầu, thần sắc chẳng có gì thay đổi, khiến cô càng thêm chắc chắn bản thân chỉ là nghĩ quá lên.
Dù sao thì, hai người họ ở chung bao lâu chứ? Tính đi tính lại, cũng chỉ mới một buổi chiều, nhiều nhất là bốn, năm tiếng đồng hồ.
Không đến mức vị đại lưu lượng này chỉ gặp cô một lần đã "nhất kiến chung tình" đâu nhỉ?
Kịch bản kiểu Mary Sue ba xu đó, bây giờ đến webdrama cũng chẳng dám quay nữa rồi.
Đường Trừng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, tiếp tục mỉm cười nhìn về phía Giang Kỳ.
Chỉ thấy hắn khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Vậy thế này đi, anh rửa lần đầu, em tráng lần hai, thậm chí là ba cũng được, được chứ?"
Nói xong, Giang Kỳ nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc, nhìn rõ sự kiên định trong mắt hắn, Đường Trừng chỉ có thể gật đầu, không tranh cãi thêm.
Rất nhanh sau đó, trong căn bếp nhỏ chỉ còn tiếng nước chảy và tiếng chén đĩa va chạm, ngoài ra hoàn toàn yên tĩnh.
Chén đĩa sau khi rửa lần một vẫn còn dính chút xà phòng, khá trơn, cả hai lại khách khí nên chỉ cầm vào mép đĩa. Kết quả suýt chút nữa trượt tay làm vỡ.
May mà Giang Kỳ phản ứng nhanh, lập tức vươn tay còn lại ra, tay hắn đè lên tay Đường Trừng, kịp thời giữ lại cái đĩa.
Lần ôm bất ngờ ở quảng trường lúc trước diễn ra quá đột ngột, hai người chưa kịp phản ứng gì. Nhưng lúc này, trong không gian chật hẹp của căn bếp, đầu ngón tay chạm nhau, ánh mắt giao nhau, ánh nhìn của người đàn ông dần sâu thẳm hơn — khiến bầu không khí bất chợt trở nên kỳ lạ.
Đôi môi Đường Trừng khẽ mấp máy, vừa định mở miệng thì...
Từ phòng bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết của đàn ông, vô cùng thê lương, khiến bầu không khí vừa mới mờ ám tức khắc bị phá vỡ tan tành.
Giang Kỳ là người đầu tiên rút tay về, Đường Trừng thuận thế nhận lấy cái đĩa, chớp mắt mấy cái rồi quay đầu hỏi nhóm đạo diễn đang quay phim phía sau: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Ai đang la thế? Nghe thảm quá đi mất."
Vị đạo diễn phụ trách quay góc này trong lòng vẫn còn đang tiếc nuối bầu không khí ngọt ngào lúc nãy, một cảnh vừa đẹp vừa ý nghĩa thế kia, nếu cắt ghép thêm chút nhạc nền vào thì đảm bảo hiệu quả không thể chê, nghe Đường Trừng hỏi xong, ông ta cũng tò mò ngó ra bên ngoài nhìn thử.
Có người nhanh chóng chạy sang phía nhà chính xem tình hình, không bao lâu sau quay lại báo: tiếng hét vừa rồi là của Mạc Thiếu Tôn – Mạc tổng.
Nguyên nhân là... trong góc tường có một con nhện to bằng nắm tay.
Đạo diễn: "..."
Giang Kỳ: "..."
Đường Trừng: "..."
"Bây giờ Mạc tổng đang náo loạn đòi rời khỏi nơi này, đạo diễn đang ra sức thuyết phục anh ấy ở lại!"
Giang Kỳ: "..."
Đường Trừng: "..."
Đây là... đồ ngốc à?
Không chỉ hai người họ ngơ ngác, mà đến cả Triệu Sanh Sanh cũng có cảm giác tương tự.
Trông thấy Mạc Thiếu Tôn giống như một đứa trẻ con, giữa đêm hôm lại nháo đòi rời đi, muốn đến khách sạn bốn sao trong thành phố ở, Triệu Sanh Sanh chỉ cảm thấy thanh máu giận trong người mình như đang tụ khí phát động chiêu cuối trong game, liên tục tích tụ.
Khi cô nghe thấy Mạc Thiếu Tôn mở miệng nói gì mà: "Loại chỗ bẩn thỉu thế này làm sao xứng để tôi ở lại"... thì một tiếng bang! vang lên trong đầu cô, sợi dây thần kinh tên là "lý trí" đứt phựt.
"CÂM MIỆNG!!!"
"Mẹ kiếp, anh có thể im mồm được không hả?"
Triệu Sanh Sanh đột nhiên nổ tung. Cả hiện trường ngay lập tức yên lặng như tờ.
Cô gái trẻ sải bước đi lên trước, chỉ vào ngực Mạc Thiếu Tôn mà bắt đầu gào lên không kịp thở
"Họ Mạc, tôi nói cho anh biết, tôi nhịn anh lâu lắm rồi! Một gã đàn ông mà cả ngày lải nhải, cằn nhằn, thấy một con nhện mà la hét như bị giết, còn dám chê chỗ này bẩn? Chủ nhà người ta đang ở đây đấy, anh rốt cuộc có biết ăn nói không vậy? Anh tưởng mình cao quý lắm hả? Nói thẳng một câu, muốn ở thì ở, không ở thì CÚT!!"
Mạc Thiếu Tôn: "..."
Âu Lê, Hi Bội Bội và những người khác: "..."
Đạo diễn: "..."
Phía phòng bếp sát vách, Giang Kỳ và Đường Trừng cũng nghe rõ mồn một: "..."
Một cơn giận nghẹn suốt từ chiều cuối cùng cũng bộc phát, gió đêm lùa qua mặt, khiến đầu óc Triệu Sanh Sanh dần tỉnh lại. Cô nhận ra tất cả ánh mắt đều đang dừng trên người mình.
Cô gái dùng mũi chân gãi nhẹ trong giày, cứng đờ.
Cô... vừa... làm... gì... thế?
"Khụ."
Cô hắng giọng một tiếng, ra vẻ bình tĩnh đi qua bậc cửa, rảo bước ra ngoài.
Đi một mạch đến góc khuất không ai nhìn thấy, cô gái mới đưa tay che mặt, trong lòng rối như tơ vò: Xong rồi xong rồi... Sao mình lại không nhịn được?
Nói là hình tượng "tiểu thái dương ấm áp nơi nhân gian" đâu? Vừa rồi chẳng khác gì hổ cái trong núi gào thét.
Triệu Sanh Sanh cảm thấy như sắp khóc mà không ra nước mắt.
"Phụt."
Nhân lúc đang ở trong bếp, chắc chắn không ai nhìn thấy mình, Đường Trừng rốt cuộc không nhịn được bật cười thành tiếng.
Càng cười lại càng không thể dừng, đến mức tay run rẩy, suýt làm rơi cả chén.
Giang Kỳ thấy vậy chỉ có thể đưa tay nhận lấy cái chén từ tay cô, để mặc cho cô thoải mái cười cho đã.
Cô cười đến một lúc lâu vẫn chưa dừng được.
Giang Kỳ quay đầu nhìn cô, hỏi: "Có gì đáng cười lắm sao?"
Lúc này, Đường Trừng đang dùng tay áo lau nước mắt đọng nơi khóe mắt, vừa gật đầu lia lịa, rồi bất ngờ nghiêng người về phía Giang Kỳ, thì thầm: "Thầy có tin là em cũng đã nhịn Mạc Thiếu Tôn rất lâu rồi không? Triệu Sanh Sanh này em thích đấy. Em muốn làm bạn với cô ấy!"
Vì vừa lau nước mắt, đôi mắt cô giờ đây long lanh như ngấn nước, ánh đèn trên trần rọi xuống phản chiếu trong mắt cô như có sao lấp lánh.
Giang Kỳ lập tức nín thở, né tránh ánh mắt ấy.
Cảnh tượng đó khiến ánh mắt Đường Trừng lóe lên, cô bật cười, nói tiếp: "Đương nhiên, em cũng rất muốn làm bạn với thầy Giang. Thầy Giang thì sao?"
"Ừm."
"Ừm nghĩa là thầy đồng ý rồi đúng không? Vậy... sau này bạn bè xin được chiếu cố nhiều hơn nha."