Sáng sớm hôm sau, không ngoài dự đoán, người đầu tiên rời giường vẫn là Giang Kỳ, đi chạy bộ buổi sáng như thường lệ.
Nhìn người đàn ông cao lớn trong bộ đồ thể thao màu trắng, trông trẻ trung khỏe khoắn như một cậu trai đôi mươi, nhóm nhân viên chương trình không khỏi thán phục. Đỉnh lưu đúng là đỉnh lưu, lúc nào cũng chú trọng việc giữ dáng, quản lý cơ thể nghiêm ngặt.
Ngay cả những cô gái nhân viên vốn chẳng mấy khi theo đuổi idol, giờ cũng muốn "lọt hố" Giang Kỳ.
Ai mà không mê một anh đẹp trai, cao ráo, dáng chuẩn, lại còn biết tự chăm sóc bản thân chứ?
Cứ tưởng hôm nay cũng như hôm qua Giang Kỳ chạy bộ về xong thì những người khác mới chịu dậy.
Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai họ: "Giang lão sư!"
Tay vừa chạm vào cánh cổng, Giang Kỳ quay đầu lại, hơi bất ngờ.
Dưới ánh ban mai, cô gái mặc bộ đồ thể thao trắng đứng trước sân nhà cười rạng rỡ gọi hắn, không ai khác ngoài Đường Trừng.
Trùng hợp là hôm nay hắn cũng mặc đồ thể thao màu trắng.
Tuy hai bộ không giống nhau hoàn toàn, nhưng đứng cạnh nhau lại rất giống... đồ đôi tình nhân.
Nhân viên công tác lặng lẽ liếc nhau, ánh mắt mập mờ.
Giang Kỳ cũng nhanh chóng nhận ra điểm này, đôi môi mím lại, lòng như có dòng điện nhẹ nhàng truyền đến, không sao kiềm chế được.
Lúc này Đường Trừng đi đến bên cạnh hắn, nghiêng đầu cười: "Giang lão sư định đi chạy bộ sao?"
"Ừ." Giang Kỳ gật đầu.
"Em có thể đi cùng anh không? Cơ thể em vốn yếu, nghe nói không khí trên núi rất tốt, hôm qua em đã muốn đi rồi. Nhưng một mình thì hơi sợ, mà đi cùng Giang lão sư thì khác hẳn... Được không ạ?"
Cô nói xong, cẩn thận nhìn hắn.
Giang Kỳ cảm giác nhịp thở lệch một nhịp, lập tức nhìn cô gái trước mặt: "Ừ."
Vừa nghe được đồng ý, Đường Trừng cười tươi rạng rỡ như ánh mặt trời, khiến lòng Giang Kỳ mềm nhũn, như rơi vào một mảnh bẫy dịu dàng.
"Vậy chúng ta đi nhé, Giang lão sư nhớ đi chậm một chút, em sợ không theo kịp anh."
"Được."
Thế là, nhân viên công tác chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người trong "đồ đôi" thể thao, sóng vai chạy ra ngoài.
So với hôm qua Giang Kỳ chạy nhanh đến mức không ai theo kịp, hôm nay hắn chạy chậm như cụ ông đi tập dưỡng sinh, đạo diễn và quay phim còn theo được.
Tất cả nhân viên: "..."
Đạo diễn: "..."
Biết diễn ghê thật
Chỉ là, rõ ràng đây chỉ là show hẹn hò giả thôi, vì sao họ lại cảm thấy như bị ép nhồi cẩu lương vào não vậy?
Mười phút sau, một cô gái mặc đồ thể thao màu vàng nhạt bước ra, Âu Lê.
Vừa ra khỏi cửa, cô liền cười hỏi
"Chào buổi sáng mọi người. Giang Kỳ chưa dậy sao? Em định rủ anh ấy chạy bộ sáng nay."
Nhân viên: "..."
Âu tỷ à, chị không những dậy muộn, mà còn mặc sai dress code nữa rồi!
Từ miệng nhân viên biết được, Giang Kỳ đã đi chạy bộ từ 10 phút trước, và còn đi cùng Đường Trừng.
Sắc mặt Âu Lê lập tức khó coi.
Cô vốn biết hôm qua Giang Kỳ dậy đúng giờ này đi chạy, không ngờ hôm nay lại dậy sớm hơn 10 phút.
Tệ hơn là, Đường Trừng cái "trà xanh" kia, lại có thể canh đúng thời điểm để "vô tình" gặp Giang Kỳ sao?
Càng nghĩ càng tức!
Về phần Đường Trừng, dĩ nhiên là đã có chuẩn bị.
Hôm qua, cô cố tình hỏi nhân viên về thời gian Giang Kỳ chạy bộ, sau đó dậy sớm hơn nửa tiếng chỉ để chờ.
Thiếu ngủ nửa tiếng, nhưng đổi lại là cơ hội quý giá để xào CP cùng đỉnh lưu, hoàn toàn đáng giá!
Hai mươi phút sau, Đường Trừng bắt đầu thấy khó chịu.
Cô thật sự thể lực không tốt, vừa chạy được chút đã cảm giác ngực đau, thở dốc, chỉ muốn dừng lại.
Giang Kỳ thấy khuôn mặt cô nhợt nhạt, nhíu mày
"Còn chịu được không?"
"Được."
Đường Trừng không có gì nổi bật, nhưng cực kỳ cứng đầu.
Không được cũng phải ráng chạy thôi, không sao cả.
Nhưng nhìn cô chân bước loạng choạng, Giang Kỳ không nỡ để cô cố quá.
Hắn chủ động chạy lên trước, chặn đường, khẽ ra hiệu dừng lại.
"Đi bộ thôi, để cơ bắp không bị đau mỏi vì axit lactic tích tụ."
Cả hai bắt đầu đi bộ chậm rãi.
Trên đường, Giang Kỳ mở lời
"Hôm nay chắc là lần đầu em chạy bộ sáng nhỉ? Lần đầu không nên chạy lâu quá, mai sẽ đau cơ."
"Vậy còn anh?"
"Gì cơ?"
Giang Kỳ nghiêng đầu nhìn cô, hơi ngạc nhiên.
"Em nghe nhân viên nói hôm qua anh chạy nửa tiếng. Hôm nay vì đi cùng em mà mới đi bộ hai mươi phút. Em có làm phiền anh không... ?"
Đường Trừng ánh mắt mang theo áy náy.
"Không có."
Giang Kỳ lập tức phủ nhận.
Thấy cô vẫn nhìn mình, hắn bổ sung: "Chạy bộ là cách luyện tập thôi. Dù là chạy hay đi, chỉ cần giúp ích cho sức khỏe là được. Anh đâu phải vận động viên."
Ngụ ý: không cần ép bản thân chạy đủ chỉ tiêu mỗi ngày.
Đường Trừng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người tiếp tục đi dọc con đường núi.
Hôm nay bầu trời xanh ngắt, vài cụm mây trắng trôi lững lờ, cỏ hai bên còn đọng sương sớm long lanh.
Cùng một con đường hôm qua hắn từng đi, nhưng hôm nay Giang Kỳ mới thấy cảnh vật thật sự đẹp.
Theo bản năng, hắn liếc sang Đường Trừng.
Vì vừa mới vận động, gò má cô ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc dính vào mặt, chóp mũi long lanh ánh nước.
Đúng lúc ấy, Đường Trừng cũng quay sang nhìn hắn.